Cảnh Thương gật đầu: “Các ngự y ở Thái y viện đều là bậc thầy,  cũng đang tập  tập  , chỉ là thương ở xương vẫn  lành hẳn, cần  dưỡng thêm.”
 
Hắn dường như    nhiều về chủ đề ,  mặt ,  sang chỗ khác.
 
Ngu Phi thấy giữa chân mày  hiện lên vẻ u ám, tựa như dù đôi chân còn nguyên cũng cảm thấy đau nhức.
 
Hắn vốn sinh   là kẻ  ông trời ưu ái, văn võ song , trí tuệ hơn . Bị một dân nữ thấp hèn sỉ nhục  thành  còn  đ.á.n.h gãy hai chân –  lẽ đấy là thất bại thê t.h.ả.m nhất trong cuộc đời  từ  đến giờ.
 
Nàng  phần hối hận.
 
Nếu ở hiện đại nàng vốn dĩ  c.h.ế.t ngoài biển,    c.h.ế.t sớm thêm chút nữa, như   khi nàng  xuyên đến sớm để ngăn cản nguyên chủ gây  tội ác đó.
 
 nếu là ,  khi giữa họ cũng chẳng  nhiều dây dưa đến thế. Hắn và nữ chính thuận theo mô típ “cưới  yêu ”  đến cái kết hạnh phúc, còn nàng… tiếp tục sống ở cổ đại phong lưu khoái hoạt, sống ngày nào  ngày .
 
Thế mà, trong lòng nàng   chút tiếc nuối  hiểu nổi.
 
Có lẽ nàng vốn là  thích những chuyện “trầm luân sóng lớn”.
 
Trong tiềm thức, nàng   nghĩ sâu,  đúng hơn là…  dám.
 
“Ngu Phi, nàng đang hối hận ?”
 
Cảnh Thương thấy nàng giống như một đứa trẻ  tật giật , nét mặt thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc: hụt hẫng, thương xót, hoang mang, trong ánh mắt còn lấp lánh giọt lệ long lanh.
 
Ngu Phi bừng tỉnh.
 
Chuyện  thành, bao nhiêu ràng buộc  thể chỉ một câu “hối hận” mà hóa giải . Nàng  nguyên chủ sống tiếp,  thì nên gánh lấy tội  nguyên chủ để .
 
Nàng mỉm , cố tình hiểu sai lời : “‘C.h.ế.t  hoa mẫu đơn,  quỷ cũng phong lưu’,  hối hận cái gì chứ?”
 
Cảnh Thương lườm nàng một cái: “Sớm nắng chiều mưa. Hoa mẫu đơn nàng mới dùng  mấy     nữa .”
 
Hắn âm thầm ám chỉ nàng ba lòng hai , bắt đầu   bỏ giữa chừng. Ngu Phi thầm kêu oan?, nếu  là một tiểu quan, nàng nhất định sẽ chuộc về  chính thất.   mang  phận … nàng  gánh nổi…
 
Có lẽ do rượu còn  tan hết, nàng bắt chước kiểu mấy bà chị nhà giàu  gọi trai ở hội quán,  : “Bên ngoài  bao nhiêu nam nhân tuấn tú đang chờ  ưu ái, điện hạ  thể hiện chút bản lĩnh thật sự, dựa   bắt  chỉ treo   mỗi cái cây nhà ngài?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-80-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Cảnh Thương bước đến gần: “Ngu đại tiểu thư thật sự thấy    bản lĩnh nữa  ?”
 
Ngu Phi  gương mặt dịu dàng dần đến gần của , bỗng nhớ đến lúc  mặt mày như La Sát, bóp cổ nàng  buông, nàng bĩu môi: “Dù  cũng đừng là cái bản lĩnh ép buộc nữ nhân đó.”
 
Cảnh Thương dường như cũng nhớ , khẽ ho một tiếng,  ghé sát bên tai nàng, nhẹ nhàng : “Vậy  đền nàng một  ‘tìm mật trong hoa’ nhé,  ?”
 
Ngu Phi ngẩn ,  hiểu   gì.
 
Chớp mắt,   bế bổng nàng đặt lên án, cúi đầu cam lòng  thần tử  váy nàng.
 
Nàng như đóa hoa  con ong siêng năng hút mật, cuối cùng nhụy hoa run rẩy, hương mật chảy tràn.
 
Một tay  chống lên án, một tay vuốt ve gò má nàng, giọng khàn nhẹ: “Vui ?”
 
Hắn  cúi sát  gần, hương thơm ngọt ngào của nữ nhi lập tức phả  mặt, Ngu Phi  , thấy gương mặt  sạch sẽ như mới tắm, lông mày và hàng mi vương những giọt nước li ti lấp lánh, thi thoảng ngưng tụ , nhỏ “tách” một giọt lên má nàng.
 
Tim nàng như  rót một chén mật, ngọt ngào vô cùng.  nghĩ đến chuyện cưới xin của , nàng  thấy vị ngọt  quá đậm,    sẽ chỉ còn đắng cay kéo dài.
 
Nàng c.ắ.n môi: “Ta  vui  , điện hạ  tự  ?”
 
Cảnh Thương  mái tóc nàng ướt đẫm, khuôn mặt trắng như tuyết ửng hồng, đôi mắt quyến rũ còn vương  sương mờ ảo, giống như một con mèo nhỏ   thỏa mãn cơn bức bối.
 
    nàng chỉ vui   xác, bèn khẽ chạm tay  n.g.ự.c nàng: “Ta hỏi nơi .”
 
Ngu Phi hiểu, Cảnh Thương đang gián tiếp hỏi nàng,  còn canh cánh chuyện  từng ép buộc nàng  ?
 
Tất nhiên là để bụng.
 
Nàng là  thù dai, nếu  cũng chẳng lôi chuyện cũ  nhắc .
 
 giờ   chịu hạ , còn hầu hạ nàng đến mức , nàng như một nữ tướng rửa nhục xưa, cưỡi lên mặt thủ lĩnh địch quốc mà đắc ý… bao nhiêu uất ức trong lòng cũng tan biến cả .
 
Dưới cửa sổ, pháo hoa nổ “đùng đùng” rực rỡ, khắp nơi   đều đang vui mừng đón năm mới. Có lẽ đến ngày  năm , họ  mỗi  một phương, cả đời  gặp .
 
Thời khắc  đẽ, cảnh xuân đêm quý giá ngàn vàng cũng khó đổi. Ngu Phi bỗng dưng dâng lên một cảm giác bốc đồng, chỉ mong đêm nay    là thái tử mưu sâu kế hiểm của một triều đại phong kiến, còn nàng cũng   là “pháo hôi” xuyên  đến, từng bước lo toan tính toán. Mà họ chỉ là một đôi tình nhân tương tư, tha thiết đắm chìm bên .