Tay  bà nắm chặt   buông, thực sự  tát cho  một cái để  tỉnh , nhưng Thái tử  trưởng thành, bà là mẫu   thể quá khắt khe.
 
Bà quát lớn: “‘Quân tử    bức tường nguy hiểm’, bao nhiêu năm con  sách thánh hiền, học bao nhiêu đạo trị quốc an bang, kết quả là  màng đến an nguy bản , chỉ để cứu một nữ nhân ôm dã tâm với con?!”
 
Cảnh Thương định phản bác rằng Ngu Phi hiện giờ  còn ý đồ gì với , hơn nữa  cũng   vì xúc động mà liều lĩnh cứu .
 
Đang nghĩ cách lựa lời, hoàng hậu  : “Nàng  rốt cuộc   bao nhiêu chuyện  với con, con hãy kể cho  rõ ràng từng việc một. Nếu , đến khi cấm quân trong hoàng thành kéo đến nhà họ Ngu ở Thục Quận, con   cầu xin cho nàng  và cả nhà nàng  thì cũng  muộn, đến ngày chân tướng phơi bày,  một ai trong bọn họ sống sót nổi .”
 
Cảnh Thương  thói quen của  là hễ chột  thì tay  sẽ siết thành quyền, giờ hành động   tố cáo sơ hở trong câu chuyện quan hệ giữa  và nàng mà   kể buổi sáng.
 
Dù hôm nay  che giấu , nhưng khi mẫu hậu  Ngu Phi  hạ cổ với , với tính tình của bà chắc chắn sẽ điều tra đến cùng những chuyện giữa hai  tại Thục Quận.
 
Những gì Cảnh Dật và Dương Chỉ  thể tra , thì với một mẫu nghi thiên hạ như bà,  càng  khó.
 
Hắn chọn cách  thật, tuy nhiên trong lúc kể , vẫn cố sức tô vẽ  đoạn Ngu Phi đ.á.n.h gãy chân ,  như thể  là kẻ vong ân phụ nghĩa với tỷ tỷ ân nhân, vì  mới  dạy dỗ một trận nên .
 
Hoàng hậu   như  một kẻ ngốc, sắc mặt xanh  trắng, trắng   đỏ, tay ôm lấy ngực, thở dốc từng  như thể   chọc giận đến mức   nên lời.
 
Một lúc , bà nhấp một ngụm , quát lớn: “Con  lên cho , cút trở  xe lăn !”
 
Cảnh Thương ngoan ngoãn  dậy, nhưng   đến một chiếc ghế bên cạnh  xuống.
 
Thấy  bước  bằng hai chân như  bình thường, sắc mặt hoàng hậu  dịu xuống, trầm ngâm chốc lát  lạnh lùng :
 
“Cho dù con   những lời  ho thế nào  chăng nữa, nữ tử tên Ngu Phi , tuyệt đối  thể giữ .”
 
Cảnh Thương  định phản bác, hoàng hậu  lên tiếng :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-91-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Con xem bây giờ  thành  cái dạng gì ? Dối  lừa , mê  đầu óc, chẳng khác nào  quỷ ám! Hoặc , chính là gần mực thì đen, học theo cái lối tiểu nhân tính toán thiển cận của nhà họ Ngu!”
 
Cảnh Thương đột ngột  phắt dậy, cao giọng:
 
“Triều thần là dân, nông hộ là dân, chẳng lẽ thương nhân    dân của Đại Tề ? Nhà họ Ngu là thương hộ  đầu Thục Quận, mỗi năm nộp thuế cho triều đình đến hàng vạn lượng, sản nghiệp  tay nuôi sống hàng ngàn .
 
Mỗi khi đất nước lâm nạn, cả nhà dốc tiền dốc gạo mà cứu trợ. Người là quốc mẫu,  thốt  lời như thế, thần thật  rõ giữa  và nhà họ Ngu, ai mới là kẻ tâm địa hẹp hòi, bụng  khó lường!”
 
Hoàng hậu tức giận đến cực điểm, giơ tay chỉ  .
 
Cảnh Thương nhận    quá mức vô lễ, bèn hạ giọng: “Mẫu hậu, nếu nhi thần thật sự  mê hoặc đến mất lý trí, thì vị trí Thái tử phi tương lai  chẳng  của Dương Chỉ.”
 
Nhắc đến chuyện  cầu hôn, hoàng hậu cảm thấy  vẫn còn  thể dạy bảo, bèn nhẹ giọng khuyên răn: “Kỳ Lân , những chuyện mà nó   với con vốn dĩ   điều một nữ tử bình thường  thể  . Tâm của nó sâu  lường , thủ đoạn thì tàn nhẫn, giữ loại nữ nhân  bên , sớm muộn gì cũng khiến gia đình bất hòa.”
 
Cảnh Thương cũng từng nghĩ đến điều đó.  giờ nàng   sai, nguyện ý sửa đổi, hơn nữa còn thật lòng với .
 
Hắn lẩm bẩm: “Con   với nàng sẽ cưới Dương Chỉ, nàng cũng  đồng ý ở  bên cạnh con.”
 
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!” Hoàng hậu nghiến răng, hận rèn sắt  thành thép: “Nó từ nhỏ   nuông chiều,  còn mang nhan sắc như thế thì  gì  tính cam chịu    khác?
 
Con bây giờ  thành gia lập thất  một mực bênh vực nó, chẳng  rõ ràng tương lai sẽ sủng  diệt thê ? Nếu một ngày con  thiên tử, mà còn cư xử như , con  cả thiên hạ gọi  là hôn quân ư?!”
 
“Thê tử để tôn trọng, còn phi tần chẳng  là để sủng ái ?”
 
Hoàng hậu thấy  vẫn cố chấp như thế, lười tranh luận thêm, quả quyết : “Sáng mai  và phụ hoàng con sẽ phái  lĩnh binh bao vây phủ  vương, xử tử Ngu Phi trong vụ tạo phản, còn nhà họ Ngu sẽ  mở một con đường sống, miễn tội cho họ. Con  cần   thêm gì nữa!”
 
Cảnh Thương thấy bà thái độ cứng rắn  còn chỗ xoay chuyển, bỗng nhớ  một chuyện thuở nhỏ…