Chỉ cần  xác nhận Ngu Phi bình an,  đó vạch trần chuyện giải cổ, lấy đại quân ép sát phủ Ninh vương, Cảnh Dật mới  thể kéo dài  tàn. Dù  bất mãn đến , nhưng vì tính mạng và áp lực từ thuộc hạ, cũng   lời.
 
 tất cả những điều , đều là  suy đoán lòng , nếu sai một bước, tính mạng Ngu Phi sẽ nguy. Hắn sợ  sẽ  thể tha thứ cho bản .
 
Mà sự tham gia của Thục Quý phi, giống như một sự trợ giúp từ thần linh  con đường bình loạn Cảnh Dật.
 
Đợi  xác nhận Ngu Phi vô sự, thì để Thục Quý phi lên sân khấu, diễn một màn " ép con cảnh tỉnh", chắc chắn  cần dây dưa quá nhiều, Cảnh Dật sẽ sớm thả Ngu Phi, bó tay chịu trói.
 
Ai cũng  nhược điểm như Ngu Phi với , Thục Quý phi với Cảnh Dật.
 
Cảnh Dật phóng túng buông thả, nhưng  mặt Thục Quý phi   vẻ quân tử cao khiết, rõ ràng dã tâm lang sói,  mà  nàng  giả vờ  màng danh lợi... Tất cả, chỉ để khiến mẫu  yên lòng vui vẻ.
 
Hắn tin chắc Ngu Phi nhất định sẽ bình an trở về.
 
–
 
"Vương gia, Đông cung   thư gửi đến." Một thị vệ bẩm báo.
 
Cảnh Dật chậm rãi đẩy mỹ tỳ trong lòng , nhận lấy thư: "Hôm nay    định gặp mặt Ngu Phi ? Còn bày trò gì nữa đây?"
 
Vừa xem rõ nội dung, lập tức vỗ bàn:
"Hắn dám yêu cầu  mang Ngu Phi  ngoài phủ gặp mặt, nếu  thì ngọc đá cùng tan. Hắn còn  c.h.ế.t  cửa phủ  để phụ hoàng tới tính sổ!"
 
Một mưu sĩ lên tiếng: "Vương gia, Đông cung đột nhiên tiên hạ thủ vi cường,   phát hiện cổ độc   vấn đề..."
 
Cảnh Dật giơ tay,  hiệu lui  hầu, nhíu mày trầm tư.
 
Y vốn định dùng cổ độc ép Cảnh Thương một   phủ, trong thiên la địa võng khiến  tự phế hai chân,  thư thoái vị.   ngờ Cảnh Thương  phản kháng đến cùng, thà c.h.ế.t cũng  khuất phục.
 
Điều   hợp với phong cách hành sự vốn cẩn trọng, luôn giữ đại cục của .
 
Cảnh Dật trầm ngâm: "Hoàng   việc luôn chu đáo, phát hiện cổ độc  giải cũng   gì lạ."
 
Mưu sĩ nhíu mày, thở dài: "Vương gia  đối sách gì ?"
 
Cảnh Dật lườm mưu sĩ một cái: "Toàn một lũ giá áo túi cơm! Gặp chút sai sót  sợ hãi rút lui,   nên đại sự!"
 
Các mưu sĩ  , mặt ai nấy đều lộ vẻ  vui.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-94-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Vốn tưởng đây là một công lao theo rồng chắc chắn như đinh đóng cột,  ngờ  trở thành canh bạc lớn mà khả năng chiến thắng vô cùng nhỏ bé.
 
Không còn đường lui,   chỉ  thể vắt óc suy nghĩ cách ứng phó với mưu kế của Thái tử.
 
Cảnh Dật hỏi: “Ngu Phi thế nào ?”
 
Một tâm phúc đáp: “Ngày ngày đều ngoan ngoãn ở trong phòng ngài, đám hạ nhân canh  chặt, nàng   cơ hội tiếp xúc với bất kỳ ai.”
 
Cảnh Dật gật đầu, chợt như nhớ  điều gì, nhếch miệng  lạnh: “Đi lấy một lọ đoạn trường tán từ d.ư.ợ.c phòng tới đây. Ta  để hoàng  thật sự hiểu rõ, thế nào mới gọi là ‘chốn dịu dàng là nấm mồ chôn  hùng’.”
 
--
 
Ngu Phi  giam trong tẩm phòng của Cảnh Dật, như chim sẻ mắc lồng, chẳng thể thương nghị cùng ai việc cứu , cũng chẳng đủ sức cạy khoá thoát .
 
Cứ thế qua ba bốn ngày, trong lòng nàng như lửa đốt. Không  Cảnh Thương  phát hiện  việc giải cổ ,  lo   Cảnh Dật uy h.i.ế.p mà  chuyện dại dột.
 
Cốt truyện đến đây  như con ngựa hoang đứt cương, khác biệt xa so với nguyên tác, chỉ  một điều vẫn  đổi, Cảnh Dật  soán vị tạo phản.
 
Chỉ là   Cảnh Dật chọn đường  hiểm hóc,  tính sót một bước, chỉ  nàng là con tin trong tay. Ngu Phi khẩn thiết cầu nguyện Cảnh Thương  thể vận dụng  minh,  thấu những lời dối trá   của nàng, và cả mớ hư ngôn hiện tại của Cảnh Dật.
 
So với việc cùng Cảnh Dật chìm đắm trong vũng bùn, nàng thà lựa chọn bắt tay giảng hoà với Cảnh Thương.
 
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
 
Cửa phòng "két" một tiếng mở  từ bên ngoài, Cảnh Dật dẫn theo vài tuỳ tùng hùng hổ bước .
 
“Vương gia cuối cùng cũng nhớ đến   ?” Ngu Phi nghiêng   ghế nhỏ,   một cái oán trách.
 
Cảnh Dật sải bước tới, cúi  định ôm vai nàng: “Chẳng   là nuôi dưỡng mấy ngày để dùng một lúc đó ? Mấy hôm nay bận rộn cho đại nghiệp của chúng  mà.”
 
Ngu Phi nghiêng  né tránh, để  ôm trượt, bĩu môi: “Vậy    xem, Vương gia   xây thêm viên gạch nào cho đại nghiệp đó. Hi sinh quá lớn,   chịu .”
 
Cảnh Dật  ,  hàm ý sâu xa: “Chỉ là để nàng gặp  một  trong phủ, dịu dàng  khẽ vài lời, khiến  tự phế hai chân,   tấu chương đề bạt   thái tử thôi.”
 
Ngu Phi chấn động, mặt ngoài vẫn điềm tĩnh: “Khi nào?”
 
“Hôm nay.”
 
Ngu Phi bất giác  thẳng, nhíu mày: “Sao  …”