Nghe như  là trời là đất, nhà họ Ngu  sống thì  nhờ ân huệ của . Mà thực tế, dường như đúng là như thế.
 
 so với miệng lưỡi rắn độc của Cảnh Dật, Ngu Phi tin  lời hứa quân tử của Cảnh Thương hơn. Hắn từng mấy  ám chỉ,  khi giải cổ sẽ  truy cứu quá khứ giữa hai . Hắn còn từng thổ lộ… dù chỉ là lúc đang  giường.
 
Cảnh Dật thấy Ngu Phi do dự,   nàng nghĩ gì, chỉ thấy mặt nàng  đỏ, mắt long lanh như nước xuân, trông hệt như  đang luyến tiếc tình lang cũ.
 
Hắn giận dữ, lạnh giọng:“Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, xem  hoàng   đúng là  ‘hầu hạ’ nàng thỏa mãn, nên mới khiến nàng quyến luyến chẳng nỡ xuống tay!”
 
Ngu Phi bừng tỉnh, trừng mắt  .
 
 là ban nãy nàng  thất thần, nhưng  Cảnh Dật sỉ nhục như , nàng thấy thật mất mặt.
 
Trước là sói,  là hổ, nàng  tự tìm cho  một ảo tưởng  đẽ để dựa  mà vững tâm, như  mới đủ can đảm  về phía Cảnh Thương, mới  thể đối phó với Cảnh Dật.
 
Nàng  thể để  sinh nghi  nổi giận, lén bấu lòng bàn tay, khiến nước mắt dâng lên nơi khóe mắt, khẽ :
 
“Chỉ vì lời vương gia  ,  mới nhất thời tâm loạn,  mà vương gia  nghi ngờ  thế . Vương gia   dung  một hạt cát trong mắt,   còn  hạ  dối gạt một nữ nhân  tàn phai như ?”
 
“Ta  !” Cảnh Dật thấy nàng rơi lệ thì  phần luống cuống, ngay  đó như sực tỉnh, trở  dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn: “Thái tử, nàng g.i.ế.c thì g.i.ế.c,  g.i.ế.c cũng  g.i.ế.c. Ta  chuẩn  cho đoạn trường tán đặc chế, hai canh giờ nữa độc phát. Nếu   thành nhiệm vụ,   giải dược, nàng và phụ  nàng hôm nay đều  c.h.ế.t.”
 
Ngu Phi  nhạt: “Thì  đây mượn mạng  một lát mà vương gia .”
 
Cảnh Dật vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu như thể đang thề thốt:
 
“Nữ nhân mà   thật lòng đối đãi, nhất định  vì  mà quên  liều mạng. Ngu Phi,    đối xử với nàng thế nào tất cả phụ thuộc  biểu hiện của nàng  khi rời phủ.”
 
Ngu Phi khẽ bĩu môi.
 
Tấm “chân tình” của cái tên dưa chuột hỏng nhà ngươi,  còn lâu mới cần,    kẻ chuyên  nhặt rác!
 
“Người , mang t.h.u.ố.c  đây.” Cảnh Dật lạnh giọng quát  ngoài.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-96-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
“Nàng tự ăn,  để  đút cho?” Cảnh Dật liếc  nàng.
 
Ngu Phi  miếng ngọc bội bên hông , cố ý bước gần thêm một bước,  bộ nũng nịu : “Chẳng  vương gia  thứ  phát độc  hai canh giờ ,  còn  rửa mặt trang điểm. Giờ mà ăn thì e  kịp  việc lớn cho vương gia,  c.h.ế.t giữa đường . Ta  đợi đến lúc  ngoài mới uống.”
 
Cảnh Dật khẽ véo má nàng, cúi  hít một  nơi cổ nàng, giọng mang chút trêu đùa: “Ngu đại tiểu thư thiên sinh lệ chất, hương thơm vấn vít quanh ,  cần tắm rửa tô vẽ, cũng đủ khiến   thần hồn điên đảo.”
 
Hắn khẽ thở dài: “Hoàng  sắp đến cổng vương phủ ,   còn  sức  mà dỗ dành tâm tư nhỏ nhặt của nàng.”
 
Ngu Phi giả vờ  chịu nổi sự trêu chọc của Cảnh Dật, vờ lơ đãng túm lấy thắt lưng và vạt áo ,  thẹn thùng  bất đắc dĩ : “Vậy thì… để   bộ y phục khác . Cảm giác  nhốt trong phòng mấy ngày,  cũng  mùi .”
 
Nàng nắm lấy ngọc bội của  lắc lắc, như thể đang  nũng.
 
Cảnh Dật  để tâm, chỉ nghiêm mặt : “Ngu Phi, nàng cứ  lữa như , đừng  giở trò gì đấy.”
 
Thấy sắc mặt nàng ngày càng lạnh, giọng  dịu : “Chờ việc xong xuôi, nàng  tắm thế nào cũng ,  sẽ đích  hầu hạ, còn vẽ mày tô môi cho nàng.”
 
Ngu Phi hừ nhẹ một tiếng, như thể chẳng thèm .
 
Cảnh Dật cầm lấy bình sứ  khay của thị tòng, cưỡng ép giữ lấy cằm  của Ngu Phi, buộc nàng há miệng. Hắn dùng miệng rút nút bình , cầm lọ đoạn trường tán, chuẩn  đổ  miệng nàng.
 
Ngu Phi đột nhiên bật .
 
Cảnh Dật khựng  trong chốc lát.
 
Ngay thời khắc , Ngu Phi chợt nhớ đến bản   ở hiện đại — chơi bời trong đám hoa, sống trong men say giấc mộng,  thì rực rỡ xinh , nhưng thực chất chỉ là một hồn ma cô độc đáng thương. Đến c.h.ế.t  cũng  chắc  ai thật lòng thương tiếc mà đốt giấy cho nàng.
 
Mà khi đến đây, để cầu sống nàng bước từng bước cẩn thận, vô tình va  trái tim của một  khác. Có lẽ họ  từng ngắn ngủi thuộc về , nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hoa trong gương, trăng  nước, một giấc mộng hoang đường.
 
Nếu nàng c.h.ế.t , Cảnh Thương  lên mộ tưởng niệm  tiết Thanh Minh ?
 
Nàng sẽ   theo lời của Cảnh Dật, chỉ mong Cảnh Thương tiêu diệt , báo thù cho . So với sự trả đũa cay độc của Cảnh Thương  khi giải  cổ trùng, nàng tin rằng Cảnh Dật  khi đạt  mục đích sẽ g.i.ế.c  diệt khẩu. Để  an  kế vị thành công, chỉ   c.h.ế.t mới  thể giữ  bí mật mãi mãi.