Hắn ngây  một lúc,  mỉm  thốt lên lời từ đáy lòng: “Ngu Phi,   chút hối hận,    gặp nàng sớm hơn một chút.”
 
Ngu Phi: “…”
 
Gặp sớm cũng vô ích, nàng vốn  ưa loại dưa héo như .
 
Cảm thấy lời    cũng khá chân thành, nàng nhân cơ hội : “Sau  mong vương gia chỉ bảo nhiều hơn.” Rồi kéo tay   dậy: “Được ,  thật sự   một bộ váy, ngài chờ ngoài cửa , khi nào Đoạn Trường Tán đưa tới,  sẽ ngoan ngoãn uống ngay.”
 
Nói  nàng nhẹ nhàng tựa  n.g.ự.c  một cái, nhân lúc đó giật luôn ngọc bội.
 
“Được.” Cảnh Dật     , vui vẻ bước  ngoài.
 
Ngu Phi vội mở tủ quần áo, đặt ngọc bội khắc hình rồng lên chỗ mở cơ quan ở lối  mật đạo, chỉ  “cạch” một tiếng, một nửa tường tủ từ từ dịch chuyển, lộ  một cái hang đen sì cao ngang , sâu bên trong lờ mờ ánh lên ánh sáng trắng, hai bên vách dường như  khảm  minh châu để chiếu sáng.
 
Nàng cúi , chui  trong.
 
Lối  mật đạo tuy hẹp, nhưng bên trong  như một thế giới khác. Ngu Phi bước xuống vài bậc thang, men theo một con đường nhỏ âm u dài hun hút.
 
Lúc đầu nàng  chậm, thấy xung quanh yên tĩnh,  vẻ an , bèn nhân lúc còn ánh sáng mà cắm đầu chạy thật nhanh.
 
Dù dùng lý do  y phục để trì hoãn, nhưng nghĩ kỹ  cũng chẳng thể câu giờ  bao lâu. Một khi Cảnh Dật phát hiện trong phòng   ai, chắc chắn sẽ phái  đuổi theo, cưỡng ép nàng uống đoạn trường tán.
 
Theo như nguyên tác, lối  của mật đạo  ở một quán   con phố phía  vương phủ – cũng là một trong những sào huyệt cũ của Cảnh Dật.
 
Ngu Phi đoán rằng từ nơi ở của  đến phố  cổng  chỉ mất  nửa tuần , nhưng nàng chạy đến mức chân mềm nhũn,  mà con đường  cứ như kéo dài vô tận.
 
Khi leo lên thêm vài bậc thang nữa, nàng trông thấy lối  là một lỗ hẹp, bên ngoài  che bằng một bức tranh treo.
 
Nàng thò đầu  quanh phát hiện đây giống như kho chứa hàng của một quán , bên trong đặt đủ loại lá , hương thơm lượn lờ trong  gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-98-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Nàng nhẹ nhàng bò  ngoài,  chần chừ mà nhảy ngay qua cửa sổ bỏ trốn.
 
Ra đến phố, nàng   hai sự lựa chọn.
 
Một là  tắt qua con hẻm bên cạnh vương phủ để đến cổng chính hội họp với Cảnh Thương. Hai là vòng theo con đường lớn đông , hy vọng chạm mặt quân đội triều đình, nhờ họ đưa nàng đến gặp Cảnh Thương hoặc nàng sẽ che mặt, cúi đầu chạy thẳng đến cổng chính.
 
Nếu  ngoài dự đoán quân truy bắt của Cảnh Dật sẽ đến ngay thôi!
 
Ngu Phi chọn con đường thứ hai.
 
Nàng nghĩ,  tắt qua hẻm tuy nhanh nhưng rủi ro cao, vì nó chỉ cách vương phủ một bức tường –   Cảnh Dật  bố trí ám vệ mai phục. Nếu nàng qua đó thì chẳng khác nào tự chui đầu  rọ. Ngược , con phố lớn  bề ngoài yên , thực chất ngầm sóng ngầm cuộn trào, hôm nay Cảnh Thương đến đối đầu với Cảnh Dật, chắc chắn  chuẩn  từ ,   mai phục quanh vương phủ.
 
Ngu Phi len  những  trống trong đám đông mà chạy như bay. Cảm thấy bộ váy đỏ quá gây chú ý, nàng liền giật lấy một chiếc áo dài màu nâu treo ở quầy hàng ven đường khoác lên . Chưa kịp để chủ quán kêu la, nàng  rút cây trâm vàng  đầu xuống, xem như trả tiền.
 
Nếu lúc  nàng mang theo mười vạn lượng ngân phiếu mà phụ  nàng  đưa, thì tình cảnh  chẳng đến mức chật vật thế .
 
Có tiền  thể sai khiến cả ma quỷ, nàng    thể mua chuộc  giúp  lẩn trốn khỏi tai mắt của Cảnh Dật, rời xa kinh thành. Khi nàng biến mất, Cảnh Dật phụ  sẽ mất tác dụng uy hiếp– tính mạng ông  thể sẽ  đảm bảo, còn Cảnh Thương cũng  thể dốc  lực bình định Cảnh Dật.
 
Tiếc rằng   "nếu". Thực tế là nàng chẳng  lấy một xu. Nếu nàng trốn  xó xỉnh nào đó,  khác   sẽ tưởng nàng là tỳ nữ bỏ trốn của nhà quyền quý,   thể sẽ  giao cho quan phủ lấy thưởng.
 
Gặp  kẻ  thì còn thê t.h.ả.m hơn thấy nàng xinh , sinh lòng tà ý, cưỡng bức  bán  kỹ viện tiếp khách thì đời nàng coi như kết thúc! Vậy chẳng thà cứ ở bên cạnh Cảnh Thương, tìm cơ hội thích hợp  hãy tính chuyện rời cung.
 
Đột nhiên, nàng  thấy phía  vang lên tiếng huyên náo,  đầu   – hai đội thị vệ của vương phủ Cảnh Dật đang sải bước như bay, len qua đám đông truy tìm gì đó. Quan binh  xuất hiện, dân chúng lập tức tự động dạt sang hai bên đường. Ngu Phi  trốn trong đám  cũng  còn chỗ ẩn .
 
Nàng đành  men theo ven đường mà bước  thật nhanh.
 
Có lẽ vì dáng vẻ quá vội vã,  còn dùng tay áo che nửa khuôn mặt, trông chẳng khác gì một tên trộm đang ôm của chạy trốn, nên chẳng những  qua đường  nàng chằm chằm, chẳng bao lâu , một tên thị vệ trong đám  của vương phủ cũng chỉ tay về phía nàng, quát lớn: