“Cô nương mặc áo nâu ,   cho !’
 
Không kịp suy nghĩ, Ngu Phi xoay  bỏ chạy.
 
“Mau, bắt lấy nàng !”
 
“Chính là  vương gia  bắt,  bắt sống!”
 
–
 
Đám thị vệ hò hét inh ỏi, lao tới như ong vỡ tổ.
 
Ngu Phi ở hiện đại vốn dĩ  là loại  chẳng giỏi vận động, xuyên tới cổ đại cũng chẳng hơn gì,   thể chạy thoát đám thị vệ tập luyện võ nghệ quanh năm? Họ càng lúc càng gần,  đuổi  giương cung b.ắ.n tên về phía nàng.
 
Nàng kinh hoàng  rớt tim, chỉ sợ một mũi tên lạc nào đó xuyên qua   thì đời nàng cũng chấm dứt!
 
Đến đường cùng, nàng quyết định liều mạng, giật phăng chiếc áo nâu đang vướng víu  , lộ  chiếc váy đỏ rực,  chạy  hét: “Người của Đông cung  ? Ta là Ngu Phi, mau tới cứu …”
 
Lời  dứt, hơn chục  mặc áo đen, đeo mặt nạ từ   trung đáp xuống, hệt như các hiệp khách trong phim ảnh, rút kiếm múa lượn, c.h.é.m tan lớp lớp mưa tên phía  nàng, chặn  thế truy kích của thị vệ vương phủ.
 
“Thái tử ? Ta  gặp thái tử!” Ngu Phi vội vàng hỏi một  trong  đó.
 
“Đã    báo cho điện hạ .” Gã áo đen thu kiếm, giơ cánh tay lên  hiệu. “Thần đưa nương nương rời khỏi nơi  .”
 
Nàng ngạc nhiên một giây vì cách xưng hô , nhưng nhanh chóng đặt tay lên tay . Chỉ thấy  khẽ điểm mũi chân, mang nàng phi  một đoạn,  mượn lực đáp xuống, tiếp tục lướt  sát mặt đất.
 
Bọn họ tuy nhanh, nhưng  ngờ cảnh quân của Cảnh Dật còn nhanh hơn. Hắn cưỡi ngựa, dẫn đầu đám binh sĩ phủ vương gia, ép cho nhóm ám vệ Đông cung ngã xuống liểng xiểng, thậm chí  vài   dậy nổi.
 
Cảnh Dật vượt qua lớp phòng thủ, nhằm thẳng hướng họ chạy mà đuổi tới.
 
Mưa tên như trút về phía  áo đen bên cạnh,  nghiêng , mang theo Ngu Phi lách trái lách , cuối cùng buộc  đáp xuống đất, rút kiếm chống đỡ.
 
“Nương nương mau chạy !” Hắn quát lên.
 
Ngu Phi  hỏi, chẳng lẽ Thái tử  bố trí binh lực ở đây ? Người   đ.á.n.h tả tơi thế ,  chẳng ai  giúp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-99-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
 
Chợt nhớ , ở thời cổ  điều binh chắc   lệnh hoặc hổ phù, nếu Cảnh Thương  cho, thì chẳng ai dám hành động tự ý. Huống chi ám vệ Đông cung và cấm quân triều đình vốn là hai phe khác .
 
Nghĩ đến đó, nàng  dốc  lực mà chạy.
 
Thế nhưng một   ngăn  binh mã hung tàn của Cảnh Dật,  ngã xuống  vó ngựa,  vô  binh sĩ giẫm lên. Cảnh Dật thấy nàng ngoái đầu  thì nhếch môi  lạnh, giương cung cưỡi ngựa lao tới!
 
Ngu Phi cảm thấy  như con thú nhỏ  thợ săn khóa chặt mục tiêu,  thế nào cũng trốn  thoát khỏi lòng bàn tay .
 
Chỉ  “vù” một tiếng, một mũi tên sắc nhọn rít gió lao thẳng về phía nàng, chân nàng như  đóng đinh xuống đất, chẳng nhấc nổi lên, hoặc là... nàng căn bản  thể tránh kịp. Trong chớp mắt, mũi tên xuyên thẳng  vai trái, lực đạo mạnh mẽ kèm theo cơn đau thấu xương khiến nàng ngã sấp xuống đất.
 
Cảnh Dật thúc ngựa phi đến.
 
Ngu Phi cố gượng  lên, nhưng  mắt chợt vang lên tiếng tù và trầm hùng, tiếp đó là tiếng ầm ầm như sấm rền  đất, dường như  ngàn quân vạn mã từ bốn phương tám hướng tràn tới như nước vỡ bờ.
 
Nàng  nhịn  mà trào nước mắt, Cảnh Thương  nhận  tin và tới cứu nàng !
 
Ngu Phi ngẩng đầu, thấy Cảnh Thương   lưng một con tuấn mã trắng muốt, phi nhanh về phía nàng.
 
Nàng bật  trong đau đớn mà nghĩ: Bảo  mấy tình tiết "bạch mã hoàng tử cứu mỹ nhân"  sống mãi với thời gian trong ngôn tình. Thử hỏi  cô gái nào  khi từ cõi c.h.ế.t trở về mà   rung động  khung cảnh  chứ?
 
 ánh mắt Cảnh Thương  nàng  chẳng hề  chút niềm vui mà chỉ  là lo lắng và sợ hãi,  giận dữ  chằm chằm  phía  nàng.
 
Ngu Phi như  linh cảm điều gì đó.
 
Nàng ngoái đầu thì thấy Cảnh Dật  giương cung, mũi tên nhắm thẳng  nàng. Nếu nàng và Cảnh Thương  chút động tĩnh gì, thì mũi tên  sẽ xuyên thẳng qua  nàng  chút do dự.
 
Hành động   của Cảnh Dật  khác nào một sự khiêu khích trắng trợn đối với đại quân do Cảnh Thương dẫn đầu. Cảnh Thương khẽ gật đầu, vô  mũi tên bén nhọn chĩa thẳng  Cảnh Dật cùng đám thuộc hạ của .
 
Cảnh Thương lạnh giọng: “Cảnh Dật, nếu ngươi thả Ngu Phi, Bổn thái tử  thể tha cho ngươi và đám  của ngươi một con đường sống.”
 
Cảnh Dật  mấy để tâm, bật  ha hả: “Tha cho ? Hoàng   tin chỉ cần  buông tay thả ,  sẽ lập tức nhân danh triều đình và phụ hoàng tiêu diệt phủ vương gia ? Binh bất yếm trá, ai tin kẻ đó là kẻ ngu.”
 
Sắc mặt Cảnh Thương  đổi, trầm ngâm một lúc: “Nếu còn lo ngại,  sai   cung xin thánh chỉ của thiên tử.”