Chu Sở Mộ nắm chặt tay: 
 
“Nếu   vì ánh mắt ngươi cao cao tại thượng, thương hại và đồng tình,   ngủ ở thư phòng ?”
 
Ta lửa giận bừng lên: 
 
“Khi nào  từng thương hại ngươi?”
 
“Ngươi cho  bạc chẳng  thương hại thì là gì?”
 
Ta giận dữ : 
 
“Vậy  ngươi vô cớ lấy bạc của ? Ta   dây dưa với ngươi nữa, buông  .”
 
Chu Sở Mộ cuồng loạn: 
 
“Không thể nào, nàng là của , chỉ  thể là của .”
 
Ta lẳng lặng nhặt một hòn đá bên cạnh, nện mạnh lên đầu , nhân cơ hội bỏ chạy.
 
Chu Sở Mộ đuổi theo, túm c.h.ặ.t t.a.y áo , giọng đầy ủy khuất: 
 
“Thanh Thanh, đừng bỏ . Giờ  mới nhận   yêu nàng, xin nàng cho  một cơ hội nữa.”
 
“Ba năm ,   điều  là do Tạ Hoài Chi giở trò, giờ  mới . Khi   nhất định  ôm dã tâm.”
 
Ta cố sức giật áo về, nhưng  nắm chặt  buông: 
 
“Buông ! Ngươi  hoang tưởng ?”
 
“Ngươi  cưới Lưu Yên Yên , ngươi  nàng   sống  đây?”
 
Chu Sở Mộ điên cuồng : 
 
“Lưu Yên Yên là chính thất, nàng hoa ly thì theo   , dù gì nàng cũng từng hoà ly một   mà.”
 
“Nàng   yêu  ? Chúng  ở bên   .”
 
Ta giận sôi m.á.u, Chu Sở Mộ  dám mơ tưởng như ,  tát  thêm cái nữa: 
 
“Cút! Là  mù mắt,   còn yêu ngươi nữa. Người  yêu là Tạ Hoài Chi.”
 
Không  Tạ Hoài Chi từ  xuất hiện, một cước đá văng Chu Sở Mộ.
 
Ta nhào  lòng phu quân: 
 
“Phu quân,   tới đây? Ta và Chu Sở Mộ   gì cả.”
 
Tạ Hoài Chi ôm  thật chặt: 
 
“Ừ,  .”
 
Chàng  Chu Sở Mộ, lạnh giọng: 
 
“Chu đại nhân, còn dám dây dưa với thê tử ,   cái   chính là mạng ngươi.”
 
Nói ,  rút kiếm đ.â.m  cánh tay Chu Sở Mộ: 
 
“Đây là món nợ ngươi nợ thê tử .”
 
Chu Sở Mộ gào lên: 
 
“Tạ Hoài Chi, đồ tiểu nhân bỉ ổi! Ngươi sớm   dã tâm với Tô Uyển Thanh, bày mưu để   điều , mắc kẹt ở Giang Nam.”
 
Chàng ôm  tung  rời ,  đó gặp  bà mẫu  cùng trở về Tạ phủ.
 
Trong phòng, Tạ Hoài Chi đè  xuống giường: 
 
“Phu nhân, nàng tin lời Chu Sở Mộ ?”
 
Ta mơ hồ  hiểu, lắc đầu, vòng tay ôm lấy thắt lưng : 
 
“Chu Sở Mộ là kẻ điên, lời   đáng tin, phu quân cũng đừng tin.”
 
Chàng hôn lên mắt : 
 
“Ừ, phu nhân cũng đừng tin. Nào, chúng   chút việc vui vẻ .”
 
Nửa đêm,  đút cháo gà cho . 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta mệt đến mức tay  nhấc nổi, chân cũng khép chẳng nổi. 
 
Hẳn là Tạ Hoài Chi đang ghen .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-hoa-ly-ta-ga-cho-tu-dich-cua-tien-phu/10.html.]
8
 
Đại phu bắt mạch cho   : 
 
“Phu nhân, chúc mừng, là mạch hoãn,    hỉ .”
 
Nghĩ đến tối hôm qua còn quấn quýt đến tận khuya,  liền hỏi: 
 
“Thân thể   vấn đề gì ?”
 
Đại phu đáp: 
 
“Không  gì nghiêm trọng, chỉ là  hư nhược, phòng sự quá độ, bất quá, ba tháng đầu m.a.n.g t.h.a.i  nhất  nên  phòng sự.”
 
Mặt  đỏ bừng, chỉ khẽ gật đầu.
 
Tạ Hoài Chi trở về,    chuyện liền thưởng bạc tháng cho hạ nhân,  ôm  xoay vòng tròn.
 
Sau khi  mang thai, công vụ của  dường như càng thêm bận rộn, cả ngày cũng khó thấy mặt.
 
Hồng Ngọc vui mừng chạy tới: 
 
“Phu nhân,  tin tức  nhất định  sẽ vui.”
 
Ta  hỏi: “Tin gì ?”
 
Hồng Ngọc hồ hởi đáp: 
 
“Người   , bên ngoài  truyền khắp , thì  Lưu Yên Yên   tiểu thư nhà Ngự sử, mà chỉ là giả mạo. Tiểu thư chân chính của nhà Ngự sử thì  c.h.ế.t từ lâu .”
 
Ta kinh ngạc: “Ai  ?”
 
Hồng Ngọc đáp: 
 
“Thật mà, Chu lão phu nhân đang  ầm lên đòi hưu thê đấy, chỉ là Chu Sở Mộ   chịu.”
 
Ta càng thấy kỳ lạ, với tính tình ích kỷ chỉ coi trọng tiền đồ của ,   còn giá trị thì sớm   bỏ,  nay  khác thường thế.
 
Rất nhanh, buổi tối  liền  đáp án.
 
Tạ Hoài Chi khoác cho  một chiếc áo choàng đen, ôm  lướt nhẹ  mái ngói kinh thành, tựa như dạo chơi thong dong.
 
Ta khó hiểu hỏi: 
 
“Phu quân, chúng    ?”
 
Chàng cúi đầu hôn  một cái: 
 
“Đưa nàng  xem kịch.”
 
Chàng mang    nóc nhà Chu Sở Mộ,  một tiếng động.
 
Từ góc độ ,   thấy rõ ba    đang tranh cãi.
 
Chu lão phu nhân gằn giọng: 
 
“Ngươi, thứ kỹ nữ lầu xanh tàn hoa bại liễu,  dám lừa gạt nhi tử ?”
 
Lưu Yên Yên  nhạt: 
 
“Con trai bà để mắt chính là ,  nhất hoa khôi. Sao? Không phục ? Con trai bà   khách quen của  suốt ba năm.”
 
Chu lão phu nhân giận dữ: 
 
“Sở Mộ, con còn  bỏ nó , giữ   gì? Thân phận Lưu Yên Yên còn thấp hơn cả Tô Uyển Thanh.”
 
Chu Sở Mộ ôm đầu: 
 
“Không kịp , mẫu .”
 
Chu lão phu nhân chất vấn: 
 
“Con lo sợ nàng  phận thấp hèn mà giả mạo tiểu thư Ngự sử gia?”
 
Chu Sở Mộ : 
 
“Con  , một năm , con tra  nàng chính là tiểu thư Ngự sử gia, mới đón nàng về.”
 
Chu lão phu nhân quát: 
 
“Vậy vì  bây giờ  thành tiểu thư giả ?”
 
“Con   dẫn sai đường .”