Chu lão phu nhân tức giận : 
 
“Thì cứ bỏ , còn còn đợi gì nữa?”
 
Lưu Yên Yên  điên dại: 
 
“Để   cho  , lão phu nhân, con trai  mắc bệnh hoa liễu, là  truyền cho .”
 
“Ha ha, chính  một năm  đem  tặng cho Vương đại nhân giày vò, khiến  nhiễm bệnh ô uế, tất cả đều là báo ứng.”
 
“Hắn tưởng mê d.ư.ợ.c khiến  bất tỉnh là    ? Báo ứng đấy.”
 
“Ta  cho ngươi , Chu Sở Mộ, ngươi đừng hòng bỏ . Cũng đừng hòng ngấm ngầm hại . Ta   cả trăm phong thư tố giác, chỉ cần  gặp chuyện, tất cả việc ngươi  sẽ  lộ .”
 
“Còn bệnh của ngươi, một khi bại lộ, hết thảy những gì ngươi  sẽ hóa thành hư .”
 
Chu Sở Mộ xông tới bóp cổ nàng : 
 
“Đồ độc phụ, thần y đang ở kinh thành, đợi  tìm  , chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.”
 
Thì  sự thật là , Chu Sở Mộ  dám để lộ bệnh, nên chọn  hưu thê.
 
Tạ Hoài Chi đưa tay che mắt ,  đưa  đến tòa gác cao nhất kinh thành.
 
Chàng chỉ tay về phía vầng trăng to tròn: 
 
“Phu nhân, nếu sinh con gái, thì đặt tên là Vọng Thư.”
 
Gió mát khẽ lùa, tâm tình  dâng trào: 
 
“Thế nếu là con trai thì ?”
 
Chàng nghiêm túc đáp: 
 
“Tên Thái Lượng.”
 
Ta sững sờ, liền nhéo eo  một cái: 
 
“Con sẽ  đấy, đổi tên khác .”
 
Tạ Hoài Chi nắm tay : 
 
“Phu nhân   ? Vi phu  thể đổi sang cách khác giúp nàng.”
 
Chàng quá nóng nảy,   chút khó đỡ,   hổ  giận: 
 
“Phu quân,   thể  đắn chút .”
 
Chàng hôn , môi lưỡi quấn quýt,  dịu dàng  mãnh liệt, tim  dán sát tim , nóng bỏng  thôi.
 
9
 
Mang thai  ba tháng, Tạ Hoài Chi càng lúc càng bận rộn công vụ, hai ba ngày mới về nhà một . 
 
Có lẽ do đang mang thai,  trở nên đa sầu đa cảm hơn.
 
Hồng Ngọc : 
 
“Phu nhân, chẳng   thích  đàn cầm ? Trước đây   nhờ Đường Cẩm tìm một cầm sư đến gảy đàn cho  .”
 
Tiếng đàn ngân vang, từng dây đàn ngân lên trong trẻo, khúc nhạc nhẹ nhàng khoáng đạt như ánh trăng thấm  tai, khiến  say mê  thôi.
 
Âm điệu ,  giống hệt tiếng đàn năm đó tại Nam Sơn Tự. 
 
Khi    ngoài tường,  ở trong tường.
 
Ta sững sờ hỏi: 
 
“Bên  bức tường là viện nào ?”
 
Hồng Ngọc đáp: “Phu nhân, là Lãm Nguyệt Các, nhưng lão gia  bao giờ cho  bước .”
 
Ta ngạc nhiên,  giờ   từng để ý đến viện .
 
Ta cùng Hồng Ngọc  tới cổng lớn,  thị vệ mang đ.a.o chặn : 
 
“Phu nhân, bên trong  khách quý, đại nhân  cho bất kỳ ai đến gần.”
 
Ta hỏi: “Ngay cả  cũng   ?”
 
Thị vệ đáp: “ , bao gồm cả phu nhân và lão phu nhân.”
 
Ta gật đầu, khách quý của Tạ Hoài Chi,  nhất  nên mạo phạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-hoa-ly-ta-ga-cho-tu-dich-cua-tien-phu/11.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Khi  về viện ,  phát hiện Lãm Nguyệt Các  ở ngay sát cạnh. 
 
Mỗi tối  bữa cơm,  đều   tiếng đàn từ bên  vọng sang, thực sự thích thú.
 
Mãi cho đến khi  nhận  Tạ Hoài Chi   lâu  về,  mới hỏi Đường Cẩm: 
 
“Dạo  phu quân bận gì ? Sao nửa tháng  chẳng thấy mặt?”
 
Đường Cẩm đáp: 
 
“Bẩm phu nhân, đại nhân vẫn nửa đêm trở về xem , canh tư  rời , nên phu nhân mới  gặp. Đại nhân quả thực  về.”
 
Ta căn dặn: “Hôm nay nhắn phu quân sớm về một chút.”
 
Đường Cẩm: “Vâng, phu nhân.”
 
Tối hôm đó, Tạ Hoài Chi quả nhiên về, mặc một  hắc y. 
 
Ta thoáng thấy kỳ lạ,  vốn  thích hắc y cơ mà.
 
Ta bước đến đón, Tạ Hoài Chi liền ôm  bế về bên bàn ăn.
 
Chàng  hỏi: “Nhớ   ?”
 
Ta gật đầu: “Mấy ngày chẳng thấy .”
 
Chàng hôn : “Xin , phu nhân, gần đây vi phu bận việc.”
 
Ta khẽ thở : 
 
“Phu quân, lát nữa bên  sẽ   gảy đàn,  cũng  thử ,  lắm.”
 
Chàng : “Vậy ? Nàng  thích ?”
 
Ta ngả   , dịu dàng đáp: 
 
“Thích.”
 
Tạ Hoài Chi hôn ,   trêu: 
 
“Thích là  . Mới bốn tháng mà bụng nàng  to thế ? Ăn nhiều quá chăng?”
 
Ta giận dỗi: 
 
“Không hề,  là ghét bỏ  ăn khỏe ?”
 
Tạ Hoài Chi hôn má : 
 
“Không, chỉ là lo lắng thôi. Bốn tháng mà bụng  như tám tháng.”
 
Ta giải thích: 
 
“Đại phu   thể là song thai, nên bụng mới lớn thế.”
 
Chàng lấy khăn lau khô nước  tay, nhẹ nhàng giúp  tẩy rửa sạch sẽ,  hôn  một cái: 
 
“Ngủ , phu nhân.”
 
Ta níu áo : 
 
“Chàng  ?”
 
Tạ Hoài Chi hôn lên mắt : 
 
“Còn chút công vụ, ngoan.”
 
Sau đó,  phát hiện, mỗi khi Tạ Hoài Chi ở nhà thì bên   gảy đàn; còn khi bên  gảy đàn, thì   vắng mặt. 
 
Ta  chút tiếc nuối, bản nhạc  thế, cũng    thử.
 
Một hôm,  cầm áo  lên, bất giác ngửi thấy mùi phấn son nữ nhân. 
 
Tim  chợt lạnh , đó rõ ràng   mùi  dùng.
 
Từ khi  mang thai, chúng   từng phòng sự. 
 
Tạ Hoài Chi  là   d.ụ.c vọng cao. 
 
Vậy chẳng lẽ  lén  cùng nữ nhân khác lên giường?
 
Ta chợt nhận , Tạ Hoài Chi lâu  về,   thể là ở ngoài trăng hoa, hoặc chính nữ nhân gảy đàn bên  mới là   giấu kín.