Đám thị vệ dần tiến , ánh mắt đầy  xa. 
 
Ta ôm chặt lấy , hoảng loạn chẳng   .
 
 lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng kiếm ngân vang lên.
 
Thị vệ đồng loạt ngã xuống đất.
 
Ta rơi  một vòng tay quen thuộc, ngẩng lên  khuôn mặt , nước mắt trào :
 
“Phu quân, cuối cùng  cũng trở về ,  nhớ  lắm.”
 
Tạ Hoài Chi dịu dàng an ủi:
 
“Ừ,  trở về , khiến nàng lo lắng , phu nhân.”
 
Chu Sở Mộ gào lên:
 
“Tạ Hoài Chi, ngươi  mà  c.h.ế.t,  thể nào!”
 
Tạ Hoài Chi ôm  trong một tay, tay  cầm kiếm đ.â.m xuyên vai :
 
“Mạng của ngươi   lấy,   ngươi sống  bằng c.h.ế.t.”
 
Chu Sở Mộ phát điên:
 
“Khi ngươi vắng mặt, Tô Uyển Thanh  đến tìm . Ngươi đoán xem, chúng   ngủ với  mấy ?”
 
Ta giận dữ:
 
“Ngươi đừng ngậm m.á.u phun ,  với ngươi  từng  gì cả.”
 
Tạ Hoài Chi hôn lên má , trấn an:
 
“Phu nhân, đừng gấp, vi phu tin nàng. Chúng  về nhà thôi.”
 
Chàng ôm  phi  qua mái nhà, chỉ vài lượt  về tới phòng.
 
Trên giường,  ôm   lòng, kể rõ những tháng ngày qua và giải thích hiểu lầm  đó.
 
Thì  Tạ Hoài Chi giả c.h.ế.t, là để nhử địch khinh suất. 
 
Thánh thượng  rõ, chỉ là mượn cớ để câu  gian tế của địch quốc ẩn trong triều .
 
Chu Sở Mộ câu kết với gian tế, sẽ  lưu đày ngàn dặm.
 
Lam Sương chính là thần y, đồng thời là công chúa nước láng giềng,  phận khó tiết lộ, tạm ở Tạ gia, vì thua một ván cược nên  bồi dưỡng một đại phu cho phu quân.
 
Còn   của Lưu Yên Yên   Chu Sở Mộ hại c.h.ế.t, nàng ở bên  chỉ là để chờ thời cơ báo thù.
 
13
 
Ta nắm chặt lấy cổ áo của Tạ Hoài Chi, nghiêm giọng hỏi:
 
“Chàng   sáu năm   gặp   ?”
 
Chàng đỡ lấy eo , khóe môi nở nụ  nhạt:
 
“Ừ.”
 
Ta chất vấn:
 
“Vậy tại    nhớ chúng  từng gặp?”
 
Ánh mắt  khẽ né tránh:
 
“Ta  thể    ?”
 
Ta trừng mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-hoa-ly-ta-ga-cho-tu-dich-cua-tien-phu/15.html.]
 
“Không , mau  .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Chàng bất đắc dĩ ghé sát bên tai , thấp giọng thì thầm:
 
“Sáu năm , nàng từng cứu một cô nương   đầy m.á.u, còn cho mười lạng bạc, còn nhớ ?”
 
Ta sững sờ:
 
“Chàng là cô nương !”
 
Chàng ôm   khẽ:
 
“Ừ, năm đó  mang mặt nạ  da,   nhiệm vụ,  thương nặng, là nàng  cứu .”
 
Thì  đó mới là  đầu tiên chúng  gặp gỡ.
 
Ta hỏi: “Năm đó ở Nam Sơn Tự, là  gảy khúc đàn dẫn  tới  ?”
 
Chàng đáp: “Ừ.”
 
Ta  hiểu:
 
“Vậy  khi  đến,    thấy    ?”
 
Tạ Hoài Chi khẽ  khổ:
 
“ lúc phát độc,    để nàng trông thấy, nào ngờ nàng  thích cái tên thư sinh hàn môn .”
 
Ta ôm , nhẹ giọng:
 
“Xin ,  nhận nhầm ,  cứ nghĩ là  gảy đàn.”
 
Chàng mỉm :
 
“Vậy phu nhân  bù đắp cho vi phu mới .”
 
Ta đỏ mặt, chủ động hôn lên môi ,  đáp  bằng nụ hôn nóng bỏng.
 
Suốt cả một ngày, Tạ Hoài Chi và  mới bước  khỏi phòng.
 
Ta dẫn   gặp các con.
 
Chàng mỉm , ôm lấy con gái:
 
“Đây là Vọng Thư đúng ? Phụ   về .”
 
Ta bất đắc dĩ  , ý bảo còn hai đứa nhỏ nữa.
 
Chàng đặt con gái xuống, hai tay ôm lấy hai bé còn .
 
Ta  :
 
“Phu quân, lúc   chỉ đặt một cái tên, sáng lóa quá, mẫu  cũng  thích,   đặt  tên cho hai đứa.”
 
Chàng trầm ngâm một lát:
 
“Đứa lớn gọi là Tạ Sơ Mặc, đứa thứ hai là Tạ Sơ Bạch, phu nhân thấy thế nào?”
 
Ta đáp:
 
“Được.”
 
Từ đó, bà mẫu   sống những ngày gà bay ch.ó nhảy với ba đứa cháu nhỏ.
 
Còn phu quân và  thì bắt đầu một cuộc sống    hổ, chẳng hề kiêng dè.
 
- Hoàn văn -