2
 
Ta nhận  tin do nha  mua chuộc  lén đưa đến: phụ  và  trưởng  đều  bắt  ngục, mỗi   đ.á.n.h năm mươi trượng, m.ô.n.g nát toác, còn  cho bôi thuốc. 
 
Ta  chắc chắn là Chu Sở Mộ âm thầm sai khiến,    phụ   c.h.ế.t trong ngục, lòng  độc ác đến thế.
 
Ta tức đến phát , đập  cửa viện, nguyền rủa: 
 
“Chu Sở Mộ, ngươi sẽ   c.h.ế.t tử tế!”
 
Chu Sở Mộ  ngoài cửa: 
 
“Ta  chắc c.h.ế.t, nhưng phụ  ngươi nhất định c.h.ế.t. Muốn về nhà  tang thì cầm lấy hưu thư mà .”
 
Ta tức đến nỗi phun  một ngụm m.á.u. 
 
Huynh trưởng  đúng,   là kẻ lòng lang  sói,    c.h.ế.t tâm, tất cả là do  chọn nhầm .
 
Nha  Hồng Ngọc đỡ   phòng, cầm khăn lau sạch vết bẩn cho .
 
Hồng Ngọc đề nghị: 
 
“Tiểu thư,  chúng   tìm Tạ đại nhân giúp đỡ?”
 
Ta mới sực nhớ , Tạ Hoài Chi và Chu Sở Mộ là kẻ tử địch, hai  xưa nay  hợp. 
 
Yến tiệc    thì Tạ Hoài Chi  , ngược   Tạ Hoài Chi thì   cũng chẳng xuất hiện. 
 
Hai   bỏ qua cho  bất kỳ sơ hở nào.
 
Ta lo lắng: 
 
“ giờ   giam trong viện,    ngoài?”
 
Hồng Ngọc : 
 
“Tiểu thư, phía bên  viện sát ngay đường phố, chúng  trèo tường thôi.”
 
Ta đồng ý, bảo Hồng Ngọc chuẩn  thang.
 
Ta  một bộ thường phục  leo lên thang,  lên đầu tường. 
 
Ta sợ c.h.ế.t khiếp: 
 
“Hồng Ngọc, cao quá,  xuống  đây?”
 
Hồng Ngọc cũng ngẩn , bên ngoài   thang, chỉ  một cái cây.
 
Hồng Ngọc hoảng hốt : 
 
“Tiểu thư,  bò qua bên  một chút, chỗ đó  cây,  thử từ cành cây mà xuống.”
 
Cũng chỉ còn cách đó,  leo lên cành cây, “rắc” một tiếng, cành cây gãy.
 
Ta sợ hãi nhắm chặt mắt,  kịp cảm thấy đau  rơi  một vòng tay.
 
Ta mở mắt, trong lòng mừng rỡ: 
 
“Tạ đại nhân,  đang  chuyện tìm ngài.” 
 
Đỡ lấy  chính là Tạ Hoài Chi,  cưỡi ngựa  qua, vô tình đón  .
 
Ta  trong lòng ,  cưỡi ngựa đưa  tới một nơi an  để  chuyện.
 
Tới một viện lạ. Ta  sợ: 
 
“Đây là ?”
 
Tạ Hoài Chi : “Một biệt viện của .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta căng thẳng co : 
 
“Ta  thể   ?”
 
Tạ Hoài Chi thờ ơ : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-hoa-ly-ta-ga-cho-tu-dich-cua-tien-phu/2.html.]
 
“Nếu ngươi   khác  thấy,  chúng   đây  cũng .”
 
Ta do dự một lát: 
 
“Chúng  cứ  .”
 
Tạ Hoài Chi dẫn   thư phòng của biệt viện: 
 
“Nói , ngươi tìm   việc gì?”
 
Ta cầu khẩn : 
 
“Ta  cứu phụ , và hoà ly.”
 
Rồi  kể cho   đầu đuôi câu chuyện.
 
Tạ Hoài Chi : 
 
“Được, nhưng  một điều kiện.”
 
Ta c.ắ.n nhẹ môi, thiên hạ nào  bữa cơm miễn phí,  khi đến   chuẩn  tinh thần: 
 
“Điều kiện gì?”
 
Tạ Hoài Chi  chớp mắt đáp: 
 
“Sau khi hoà ly, cưới .”
 
Ta sững sờ, khác hẳn dự liệu, lưỡng lự: 
 
“Tại   là ? Kinh thành  bao nhiêu tiểu thư thế gia để ngài lựa chọn, tại  là , một nữ tử  hoà ly?”
 
Tạ Hoài Chi : 
 
“Vì ngươi là nữ nhân của Chu Sở Mộ. Ta và   thù. Hắn khó chịu chính là niềm vui lớn nhất của .”
 
 là lý do hợp lý nhất,   thể phản bác.
 
Ta chân thành : 
 
“Có lẽ  như ý ngài,  trong lòng   , mục đích của ngài sẽ  đạt .”
 
Tạ Hoài Chi  quan tâm : 
 
“Đạt   là chuyện của . Ngươi chỉ  đồng ý  .”
 
Ta ngập ngừng: 
 
“Nghe  ngài thích moi t.i.m , ngài  moi t.i.m  ?”
 
“Còn tùy  biểu hiện của ngươi.”
 
Nếu gả,   chắc  moi tim, nếu  gả, phụ   chắc chắn c.h.ế.t trong ngục.
 
Ta kiên định : 
 
“Được,  gả.”
 
Tạ Hoài Chi kẹp cằm , nhẹ nhàng chiếm lấy môi . 
 
Ta lập tức dùng sức đẩy  ,    nửa ôm giam giữ, nụ hôn càng lúc càng dữ dội.
 
Đến khi  thở  nổi,  mới buông .
 
Ta khó tin hỏi: “Ngài, ngài   hôn ?”
 
“Kiểm tra biểu hiện của ngươi. Biểu hiện  tệ, khỏi moi tim.”
 
Nghe ,  ngẩn . Chẳng  lúc nào cũng  thể moi t.i.m ? 
 
Ta    biểu hiện thế nào.
 
Tạ Hoài Chi cưỡi ngựa, đưa  về chỗ tường  leo , bế  nhún chân một cái bay  trong, đặt  xuống xong liền rời .