3
 
Hai ngày , phụ  và  trưởng   thả ,  cũng nhận  thư hoà ly, mang theo nha  Hồng Ngọc rời .
 
Trước cửa, Chu Sở Mộ  chặn, ánh mắt lạnh lẽo  :
 
“Ta vắng mặt ba năm, ngươi và Tạ Hoài Chi sớm  gian díu  chứ gì, còn giả bộ thanh khiết gì nữa, chắc    chơi chán .”
 
Ta phẫn nộ, giơ tay, dồn hết sức tát   một cái:
 
“Ngươi tự   giáng chức ba năm, cùng Lưu Yên Yên dây dưa thì thôi , đừng đem cái tâm địa bẩn thỉu hèn hạ đó mà gán lên đầu .”
 
Hắn  túm tóc , ép đầu  đập  cửa:
 
“Nếu ngươi  gian díu,  Tạ Hoài Chi  thể tuyên bố nửa tháng  sẽ cưới ngươi  cửa? Hắn còn dám  điện xin thánh thượng ban hôn, rõ ràng là  cho ngươi nở mày nở mặt đó.”
 
Mắt  ươn ướt,  ngờ Tạ Hoài Chi  xin ban hôn, mà một lời với  cũng  từng  qua. 
 
Hai  vốn chẳng quen ,   như thế?
 
Hồng Ngọc lao tới, mạnh mẽ húc văng Chu Sở Mộ,  đỡ lấy :
 
“Tiểu thư,    chứ?”
 
Ta đáp: “Không , chúng  .”
 
Ta lên xe ngựa, ngoái đầu :
 
“Ngươi  ba năm,   từng dây dưa với bất kỳ ai, tin   là tùy ngươi. Từ nay, đôi bên cắt đứt, mỗi  yên .”
 
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi căn nhà mà  từng ngày đêm vất vả lo toan.
 
Chu Sở Mộ đuổi theo hét lớn:
 
“Tô Uyển Thanh,  sẽ cưới Yên Yên,  nhất ngươi đừng đến gây chuyện dây dưa. Bằng ,  sẽ  bỏ qua cho Tô gia .”
 
Hồng Ngọc khinh bỉ phì một tiếng:
 
“Không soi gương xem  là cái thá gì, mà cũng đáng để tiểu thư   dây dưa , tránh xa !”
 
Hắn  nổi giận quát:
 
“Hồng Ngọc, ngươi chỉ là một nha  nho nhỏ mà dám mắng ,  c.h.ế.t  !”
 
Hồng Ngọc thụt đầu , nhỏ giọng:
 
“Ta chỉ  sự thật thôi, đại nhân    thì  cũng chẳng còn cách nào.”
 
Ta bật , trong lòng nhẹ nhõm  từng . 
 
Có lẽ  thật sự sai ,  nên vì cái gọi là “tình ái” mà đ.á.n.h đổi cả nửa đời .
 
Phu xe giục roi, xe ngựa tăng tốc.
 
Tiếng vó ngựa dồn dập đuổi đến,  tưởng Chu Sở Mộ  chịu buông tha, còn  kịp vén rèm  quát:
 
“Ngươi còn  xong hả, nam nhân nhỏ nhen dễ mọc mụn đó?”
 
Tạ Hoài Chi song hành cùng xe ngựa, dùng trường kiếm vén rèm lên:
 
“Thanh Thanh, nàng đang mắng  đấy ?”
 
Ta vội lắc đầu, giải thích:
 
“Ta mắng Chu Sở Mộ, Hồng Ngọc lỡ chọc giận ,  tưởng  đuổi theo gây sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-hoa-ly-ta-ga-cho-tu-dich-cua-tien-phu/3.html.]
 
Tạ Hoài Chi bật , khen ngợi:
 
“Hồng Ngọc,   lắm. Nhớ kỹ, Chu Sở Mộ là tử địch của cô gia ngươi,  cần khách sáo với .”
 
Hồng Ngọc ngoan ngoãn:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Vâng, cô gia.”
 
Thế là Hồng Ngọc   mua chuộc mất .
 
Ta nghi hoặc hỏi:
 
“Tạ đại nhân, vì  ngài  xin thánh thượng ban hôn?”
 
Tạ Hoài Chi đáp:
 
“Vẫn câu   thôi, chỉ cần Chu Sở Mộ  vui,  liền thấy hả .”
 
Lòng  chợt  chút hụt hẫng. 
 
Phải , đây mới là đáp án chân thật, chẳng  ? 
 
Từ đầu đến cuối, mục đích của Tạ Hoài Chi vốn chỉ là trả thù Chu Sở Mộ.
 
Hắn từ cửa sổ đưa  một hộp điểm tâm:
 
“Đây, bánh ngọt của Ngọc Hiên Các, ăn khi còn nóng.”
 
Ta ngạc nhiên, bao nỗi hụt hẫng   tan biến ngay lập tức:
 
“Đa  ngài.”
 
Tạ Hoài Chi :
 
“Ta còn  công vụ, sẽ để thị vệ Đường Cẩm  theo hộ tống các nàng về, đừng lo.”
 
Đợi   , ngoài xe vang lên tiếng Đường Cẩm:
 
“Tô tiểu thư,  ở đây,  chuyện cứ việc sai bảo.”
 
Ta gật đầu:
 
“Được, đa tạ.”
 
Hồng Ngọc mở hộp bánh , mừng rỡ reo lên:
 
“Tiểu thư, là bánh quế hoa mà  thích nhất,  còn là của Ngọc Hiên Các, cô gia thật  lòng.”
 
Ta cầm một miếng nếm thử, vẫn còn ấm nóng, chắc hẳn  mới  xong. 
 
Trong lòng   khỏi xao động.
 
  dấy lên nghi ngờ: Tạ Hoài Chi     thích bánh quế hoa?
 
Hay tất cả chỉ là một sự trùng hợp.
 
4
 
Ngày thành hôn   gấp,  chỉ kịp tự thêu khăn hỷ, còn  đều do các thợ thêu ngày đêm gấp rút . 
 
Phụ  đều vui mừng  cho ,  trưởng Tô Thần cuối cùng cũng   dũng khí  dự khoa cử. 
 
Huynh trưởng vốn học hành từ nhỏ, nhưng từ  khi thất bại trong khoa cử ba năm  thì sa sút   dậy nổi,    thể khiến   phấn chấn trở , cũng xem như là một chuyện may mắn.
 
 lúc  đang thêu hoa, thì Tạ Hoài Chi bỗng từ ngoài bay thẳng  phòng .