[Những lời   của Chu Kiên Cường thật ghê tởm, còn dám  là vì học sinh nữa chứ.   tin mấy lời đó là  với một học sinh đàng hoàng. Không ngờ ông   là loại  như !]
[Trước đây    tố cáo Chu Kiên Cường dùng quyền lực để đổi chác với các ngôi  nhỏ, internet đúng là   trí nhớ. Vậy mà vẫn   nghĩ ông  thật lòng giúp A Huỳnh, haha, giờ thì  tát  mặt  chứ gì.]
[Nói mới thấy, quá xinh  cũng là một mối nguy hiểm. Haiz, ông trời  ban cho A Huỳnh một dung nhan tuyệt mỹ, nhưng   sắp đặt cho cô  một hoàng tử để bảo vệ.]
[Người phía , bạn  truyện cổ tích nhiều quá  đấy? Nếu  trách, thì  trách ông trời  cho A Huỳnh một gia đình  thể bảo vệ cô .]
Thật đáng tiếc, lúc  Khương Tư Niên  thể  thấy những dòng bình luận đó, bởi   đang  trong phòng cấp cứu chiến đấu với tử thần.
Hai  còn   ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Khương Diễm  xem xong một đoạn live stream liền hoảng hốt nắm chặt cánh tay Khương Thành Du, hỏi dồn:
“Anh hai,    ?! Chị Huỳnh Huỳnh suýt chút nữa thì…”
“Chị Huỳnh Huỳnh, chị Huỳnh Huỳnh, em chỉ  nghĩ đến Khương Lưu Huỳnh,  thấy  cả của chúng  đang cấp cứu !? Anh  sắp mất mạng , mà em vẫn còn ở đây xem mấy chuyện  qua !”
Khương Diễm  kịp  hết câu   Khương Thành Du thẳng thừng ngắt lời, thậm chí còn mang theo vẻ mặt giận dữ.
Nhận   cả đang  đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết, Khương Thành Du  còn tâm trí xem live stream, cũng chẳng   thấy cái tên luôn quanh quẩn trong đầu .
Trong thời gian chờ đợi, mỗi khi nhắm mắt, những ký ức về việc   từng bắt nạt Khương Lưu Huỳnh  ùa về, cùng với những hình ảnh kinh hoàng trong buổi live stream cứ như cơn ác mộng bám lấy  , khiến    thể nào yên lòng dù chỉ một giây.
Anh  cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dù  rõ tất cả những gì   với Khương Lưu Huỳnh đều sai lầm, nhưng tại      thể giống như  cả và em út…
Nghe , Khương Diễm cúi đầu, siết chặt nắm tay. Mãi đến ba phút ,  mới ngẩng lên, khàn giọng hỏi:
“Nếu chị Huỳnh Huỳnh c.h.ế.t thì ?”
… Câu hỏi  thốt ,  khí xung quanh như đông cứng .
Trước ánh mắt khó hiểu của Khương Thành Du, Khương Diễm tiếp tục:
“Nếu lúc đó, vì sự nghi ngờ, thờ ơ và tổn thương của  mà chị  c.h.ế.t  ngôi mộ đó,   còn  những lời  ? Bệnh của  cả  liên quan đến ai cả, nhưng cái c.h.ế.t của chị Huỳnh Huỳnh   phần của .”
Từng lời  của Khương Diễm như những mũi d.a.o đ.â.m sâu  trái tim của Khương Thành Du, khiến gương mặt   nhanh chóng tái nhợt.
Cho đến câu cuối cùng của Khương Diễm:
“Kẻ g.i.ế.c —”
Dây thần kinh lý trí trong đầu Khương Thành Du   đứt đoạn  giây phút đó. Anh  mất kiểm soát hét lên trong nước mắt:
“Câm miệng! Câm miệng! Tao  ! Tao  g.i.ế.c nó! Là nó tự sát, tự sát, mày  hiểu !”
Nước mắt   trào  khỏi khóe mắt, lăn dài  gương mặt tiều tụy và tái nhợt. Anh     từng   với Lưu Huỳnh, thậm chí gây   nhiều tổn thương, nhưng    từng nghĩ sẽ khiến cô  chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-130.html.]
“Tự sát… là vì ai?” Khương Diễm lạnh lùng buông một câu hỏi đầy mỉa mai    bỏ .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giữa Khương Tư Niên và Khương Lưu Huỳnh, sự lựa chọn của   rõ ràng.
Khương Thành Du chỉ  thể đau đớn tột cùng  từng lời chất vấn của Khương Diễm, nỗi thống khổ  từng  bóp nghẹt trái tim  .
Trong khi đó, tại khách sạn, Karl  cải trang một cách kín đáo. Trước khi  ngoài,   quên    với Khương Lưu Huỳnh:
“Ava, em cứ nghỉ ,  sẽ giúp em trả thù.”
Trở  với buổi live stream
Dĩ nhiên, Khương Lưu Huỳnh   bất kỳ bằng chứng ghi âm nào. Trong phòng nghỉ lúc đó chỉ  hai , Trần Điểu và Chu Kiên Cường. Những gì cô     nhờ  khả năng thính giác nhạy bén của .
Đoạn ghi âm là giả, nhưng video  là thật.
Tuy nhiên, chỉ với đoạn hội thoại , cô  thể báo cảnh sát.
Dù , từ đầu đến cuối, Chu Kiên Cường cũng  hề thừa nhận trực tiếp điều  định , càng   hành động thực tế nào. Trong trường hợp ,  khó để kết tội ông .
Khương Lưu Huỳnh bình thản cất điện thoại  và rời khỏi nơi đó.
Giây tiếp theo, cô gái   đồng phục học sinh. Hai hình ảnh liền mạch nối tiếp,   thậm chí  kịp  kỹ  thấy cô  nữa dùng mái tóc mái dày nặng nề che giấu  nhan sắc của .
Rồi ngay  đó, một giọng  quen thuộc vang lên:
“Cảm ơn bố  đưa con đến Iceland  , lạnh thật đấy! Tiếc là chị   ,  thích ở quê phơi nắng hơn.”
Thì ,  bước  hành lang, Khương Lưu Huỳnh  bắt gặp gia đình  trở về biệt thự.
Khương Oản Oản đang khoác tay Khương Chấn Thiên nũng nịu, còn Khương Chấn Thiên đáp :
“Chỉ cần Oản Oản vui là , đừng nhắc đến cái  xui xẻo  nữa. Suốt ngày  như bố nợ nó  bằng,   thì ,   thì thôi.”
Phía  là Khương Tư Niên và Khương Thành Du, như hai hiệp sĩ,  cầm túi  che ô cho cô .
Khương Thành Du còn tinh nghịch :
“ , Oản Oản, Khương Lưu Huỳnh sống khổ quen ,   chịu nổi cuộc sống sung sướng.”
Cậu út Khương Diễm thì  Vương Quyên kéo lên lầu, miệng vẫn còn  hài lòng la lên:
“Con   với chị! Con  chơi với chị Oản Oản!”
Nhìn , đúng là một gia đình hạnh phúc, hòa thuận.
Khương Lưu Huỳnh vô thức lùi   hành lang, áp sát  tường như một tên trộm,  dám để ai  thấy . Chỉ khi tiếng bước chân xa dần, cô mới rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Khương Oản Oản    chú ý, cô thì thào một câu:
“Quả nhiên,   nên  về…”