“Bang——”
Cửa lớp học mở   khoảnh khắc , một hình bóng mảnh mai xuất hiện  mắt  .
“Các em đang  gì ?!” Một giọng nữ nghiêm khắc vang lên.
Người đến là giáo viên! Ngay khi nhận  điều , hai  bạn nam lập tức buông lỏng, vội vã chạy về phía cửa lớp.
“Chạy   ?!”
Sở Yên Nhi chu mồm, cảm thấy vô cùng khinh bỉ  việc bỏ chạy của họ, nhưng thật sự tiếc cho cơ hội hiện tại.
Có  ngoài, con d.a.o  cũng chỉ…
“Rầm” một tiếng cắt đứt suy nghĩ của Sở Yên Nhi lúc .
Hóa  là Khương Lưu Huỳnh, lợi dụng khoảnh khắc ,  nhanh chóng dùng chân đá bay con d.a.o trong tay Sở Yên Nhi, nó rơi xuống đất và lập tức gãy  đôi.
Tuy nhiên, dù   xong những việc đó, nhịp tim của cô vẫn  thể  định, như thể nó sắp nhảy  khỏi ngực, và  thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Đầu óc đột nhiên choáng váng, Khương Lưu Huỳnh ngã quỵ xuống đất.
Trước đây… dù  sợ hãi tuyệt vọng thế nào, cô cũng  từng lo lắng như lúc . Khương Lưu Huỳnh  hiểu tại    như , nhưng cô cũng   sức để suy nghĩ nữa.
Cho đến khi  đến gần cô, đưa tay  vội vã và kêu lên: “Huỳnh Huỳnh! Mau  dậy, trốn  lưng cô!”
Là cô Lâm…
Trong khoảnh khắc , trái tim hoang mang của cô như  một bàn tay dịu dàng vuốt ve, giữ chặt , dần dần vững vàng , yên tĩnh,   đó là một dòng ấm áp tràn  tim.
Cứ như thể… chỉ cần cô Lâm  ở đây thì Khương Lưu Huỳnh sẽ  sức mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-132.html.]
Khương Lưu Huỳnh thực sự  dậy, giống như một đứa trẻ nương tựa   lớn, trốn  cô Lâm.
Sở Yên Nhi  tất cả, trong lòng  hề  chút rung động, lời  mỉa mai trào  từ miệng cô như một con rắn độc:
“ còn tưởng là ai? Hóa  là  của phòng y tế… Cô là giáo viên gì chứ? Có bản lĩnh thì  tố cáo  ?”
“ xem thử xem trường  sẽ giúp  cái  luôn  đầu  là con nhỏ đếm ngược từ  lên.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Khi  câu , nụ  của cô  đặc biệt ngạo mạn, đôi mắt xếch đầy khinh bỉ, như thể đang  một con kiến .
Cô Lâm  xong  tức giận, mà giữ bình tĩnh :
“Bạn học , xin mời bạn rời ,    thấy hết  chuyện , nếu bạn    báo cáo với hiệu trưởng…”
“Hứ, đừng  giả vờ nữa, cô thấy  thì ? Có video ? Còn cái camera trong lớp    tìm  hack , mà phó hiệu trưởng là chú ruột của  đấy.”
Sở Yên Nhi trực tiếp cắt ngang, biểu cảm càng thêm khiêu khích,  cô  giống như một công chúa cao cao tại thượng. Cũng  ngạc nhiên khi  như   chơi  với Khương Oản Oản.
[Trời ơi, một tiểu thư đến ,  lạ gì khi   tác phẩm của cô  lúc nào cũng bán  giá cao mà ai cũng mua, hóa  là cô  tự mua  ? Chuyên môn kiếm tiền hoa hồng cho nhà đấu giá mà.]
[Ôi trời, cô Lâm thật tuyệt vời, chỉ  cô  mới sẵn lòng bảo vệ Huỳnh Huỳnh của chúng !  thật sự ship cặp đôi !]
[Chắc bạn ở   thần kinh ? Đừng thấy ai là  ship  ship  như , ship  thể là cặp hiếm nhưng đừng  thần thánh hóa quá mức…]
“Đáng ghét, đáng ghét! Sở Yên Nhi mày thật đáng ghét!”
Ở ngoài màn hình, Khương Diễm tức giận đến mức nghiến răng,  đây  thậm chí còn gọi  phụ nữ độc ác  là chị Yên Nhi.
Cô  và Khương Oản Oản là cá mè một lứa, thậm chí còn tồi tệ hơn Khương Oản Oản, lợi dụng quyền lực một cách lộ liễu, chẳng thèm giả vờ nữa.
Thật khó tưởng tượng   chị Huỳnh Huỳnh  thể sống qua hai năm cấp 3 như …
Mối nguy hiểm … liệu   chị   gặp   chỉ một  ? Vậy thì  đây chị   thoát  thế nào, nếu   cô Lâm  bụng , liệu tay của chị    tàn tật …