Trong màn hình, Khương Diễm định trả lời câu hỏi của chị gái và trực tiếp đưa  vấn đề trong lòng, nhưng  khi  ,    do dự một chút,  cầm điện thoại  vòng quanh. Sau vài phút, khi các cư dân mạng  bắt đầu mất kiên nhẫn,  mới dừng   một cánh cửa.
“Kít—”
Khi cánh cửa  đẩy , một phòng vẽ mới toanh  hiện   mắt  . Sau khi rời công ty, nơi đầu tiên Khương Diễm đến chính là đây, nơi     tổn thương chị Huỳnh Huỳnh sâu sắc nhất, điều mà    ngờ là nơi , ngoài việc thêm một lớp bụi dày, vẫn giống hệt như khi chị Huỳnh Huỳnh rời  năm năm . Nó giống như thể  vượt qua thời gian và  gian.
Giấy vẽ, bút vẽ  đất, tất cả đều là những thứ Khương Lưu Huỳnh  dùng, và mặt đất  cũng là nơi cô  rời …
Khương Diễm cẩn thận dọn dẹp cả căn phòng, mua  dụng cụ vẽ, dùng hết sức lực để  cho nơi đây trở  như  khi  phá hoại. Cậu  nghĩ đến việc sẽ dẫn Khương Lưu Huỳnh về thăm  khi cô trở về nhà, nhưng bây giờ…    thể chịu nổi nữa!
“Chị ơi,  ! Em  sửa xong cho chị !”
Khương Diễm mỉm  như thể đang khoe công với Khương Lưu Huỳnh,  nghĩ rằng mặc dù chị Huỳnh Huỳnh  tỏ  quá ngạc nhiên, nhưng ít nhất cũng sẽ  sốc một chút.  thật tiếc, Khương Lưu Huỳnh chỉ “Ừ” một tiếng,  sửa  câu  của  :
“   là chị của , chị của  là Khương Oản Oản.”
Nhìn thấy vẻ mặt Khương Diễm ngơ ngác,    mạng đều :
[Cái  còn   ! Khương Diễm,   còn liên quan gì đến nhà họ Khương nữa , nhưng    liên quan đến kẻ g.i.ế.c  của Huỳnh Huỳnh đó!!]
[Ôi chao, đúng ,  suýt quên mất chuyện , Khương Diễm bỏ  ,   thể cứu  Huỳnh Huỳnh .]
Khương Diễm  thấy những lời , như thể  chỉ dẫn, sắc mặt   từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi. Cậu     thể quên … Ngoài  phận nhà họ Khương,   còn một tầng quan hệ khác.
Sắc mặt Khương Diễm càng trở nên tái nhợt,   lắc đầu dữ dội:
“Không   ,    , em   quan hệ gì với họ, Vương Quyên   xa và độc ác,   em   là con của bà ,   em là… mua về!”
Nếu Vương Quyên  thấy con trai mà bà  cưng chiều suốt bao năm   như , chắc bà   c.h.ế.t cũng  thể nhắm mắt.  tiếc , dù Khương Diễm  , Khương Lưu Huỳnh vẫn   bất kỳ phản ứng gì.
Chưa  đến động lòng, cô còn chẳng  đổi động tác.
Cuối cùng, tiểu lam cầu chạy  và hô: “Thời gian đếm ngược: mười, chín, tám…”
“Không! Không nên nhanh như ! Cô   là chị Huỳnh Huỳnh! Chị Huỳnh Huỳnh của   —”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-198.html.]
Khương Diễm tức giận hét lên.
 tiểu lam cầu vẫn  quan tâm đến : “Ba, hai…”
“Khương Lưu Huỳnh còn sống ?”
Khương Diễm gần như thốt lên câu hỏi  bằng giọng rên rỉ, nhỏ đến mức    ngẩn   tận mười giây mới kịp phản ứng:
[Khương Diễm,   gì ? Hỏi câu ngu ngốc như   ý nghĩa gì ?]
[Thật buồn , một gia đình tự lừa dối , chỉ vì Khương Lưu Huỳnh   tha thứ mà bảo     là Khương Lưu Huỳnh, còn nguyền rủa Khương Lưu Huỳnh c.h.ế.t , Khương Diễm  mới đáng chết!]
Đáng tiếc, hình bóng Khương Diễm  biến mất  màn hình ngay trong giây phút đếm ngược kết thúc. Chỉ còn  bóng lưng Khương Lưu Huỳnh chiếm trọn màn hình lớn.
Khương Tư Niên  thấy cảnh  mà sợ hãi, cơ thể run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y ,
“Khương Diễm…  dám…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Về việc Khương Diễm   là em trai ruột của , Khương Tư Niên   cảm giác gì, cho đến khi    rõ câu hỏi của Khương Diễm, cơn tức giận trong lòng   bùng lên mạnh mẽ.
Em gái của   đương nhiên là còn sống !
Cơ hội  như , chẳng lẽ Khương Diễm  nên hỏi Huỳnh Huỳnh đang ở  ?!
Khương Tư Niên cảm thấy  thể chịu đựng , nhưng thẻ ngân hàng của     đóng băng hết sạch,  thể mua điện thoại mới, cũng chẳng ai chịu cho   mượn điện thoại,  thể lên mạng, chỉ  thể      màn hình khổng lồ trong trung tâm thương mại, chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của  , thỉnh thoảng còn  thấy những lời xì xào.
“Người đàn ông đó là  cả của Khương Lưu Huỳnh, Khương Tư Niên  ?”
“Phì, thật là    hổ! Sao vẫn   cảnh sát bắt? Khương Lưu Huỳnh   trai như  đúng là xui xẻo.”
“Anh trai cái quái gì,      bình thường, là một sản phẩm thí nghiệm  tim  phổi, ghê tởm nhất.”
Nghe thấy những lời sỉ nhục , đầu óc Khương Tư Niên càng thêm rối loạn, khi   quyết định  dậy bỏ ,    câu trả lời ngớ ngẩn đó nữa, Khương Lưu Huỳnh trả lời:
“Không.”
“  c.h.ế.t .”