Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 241.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:13:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy nên… đây chính là lý do vì sao Karl cứ ngồi yên trên ghế không nhúc nhích?

Thấy cậu không trả lời, Khương Lưu Huỳnh liền đưa tay định vén ống quần của cậu lên, nhưng mới vén được một nửa đã bị Karl giữ tay lại.

“Đừng.”

Thật ra Karl cũng không hiểu vì sao mình lại không muốn cô thấy vết thương, như thể là phản ứng theo bản năng vậy.

“Cô nên đi đi…”

“Tại sao? Tôi là bác sĩ mà.”

Khương Lưu Huỳnh chỉ với hai câu đã chặn họng Karl, rồi mạnh mẽ kéo ống quần cậu thiếu niên lên.

Khi cô thấy lớp băng gạc đã bị m.á.u thấm đẫm, chẳng dừng lại chút nào mà lập tức bắt tay vào tháo ra.

Ai ngờ Karl lại cản.

“Hôm trước chẳng phải cậu cũng ngang ngược xông vào phòng tôi, bắt tôi phải băng bó cho cậu…”

Đang cười đùa trêu chọc, cô ngẩng đầu lên lại thấy mặt Karl đỏ bừng đến tận mang tai.

Câu định nói lập tức nghẹn lại, trong lòng không khỏi nghĩ:

Đứa nhỏ này… chẳng lẽ đang xấu hổ? Chỉ vì vết thương lần này nằm ở đùi thôi sao?

Khương Lưu Huỳnh dùng sức gỡ tay cậu ra, không gỡ nổi.

Ngay sau đó là cảm giác bất lực trào lên, trẻ con thời nay đúng là không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.

Bác sĩ chẳng lẽ còn phân biệt giới tính sao?

Khương Lưu Huỳnh định mở miệng, nhưng Karl lại nhanh hơn một bước:

“Tôi bôi thuốc rồi, cô xem… cũng chẳng ích gì.”

Vừa nói vừa đẩy tay cô ra, liên tục lùi về sau, ánh mắt cứ tránh né, chẳng rõ là vì ngượng hay chột dạ.

Khương Lưu Huỳnh không nhịn được bật cười, chỉ vào ống quần vẫn còn thấm đẫm nước mà chất vấn:

“Cậu nghĩ tôi bị mù à? Máu còn thấm ra rồi kìa.”

Karl từ đỏ mặt chuyển sang trắng bệch, trên mặt viết rõ hai chữ ngại ngùng, nhưng sự im lặng của cậu đã nói lên tất cả:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Khương Lưu Huỳnh, cô đừng hòng giở trò lưu manh với tôi.”

Tất nhiên, đây là do cư dân mạng đoán thôi.

Khương Lưu Huỳnh thấy cậu như vậy cũng không ép nữa, nhưng quay lưng bỏ đi thế này thì lương tâm cô cũng không yên.

Dù gì cũng là người trong tổ chức, nhưng cậu thiếu niên trước mặt chưa từng lợi dụng cô, cũng không như Peter luôn tỏ ra thù địch.

“Thôi được rồi, cậu cứ đứng đó đừng nhúc nhích, nói tôi biết thuốc ở đâu, tôi đưa lại cho cậu, cậu tự bôi cũng được chứ?”

Khương Lưu Huỳnh không rõ mức độ nghiêm trọng của vết thương, nhưng cũng biết cậu vì lo lắng nên mới tự đứng dậy khiến vết thương bị kéo giãn.

Đã không cho mình giúp thì thôi, đưa thuốc cũng được coi như đã trả nghĩa rồi.

Karl không ngờ cô lại kiên trì như vậy, nhưng nhớ đến tuýp thuốc kia…

Cậu vẫn im lặng, như một bình dầu kín mít không hé lời.

Điều duy nhất khiến Khương Lưu Huỳnh thấy yên tâm là, cậu thật sự đứng yên không nhúc nhích.

Thôi thì, nhìn qua một vòng cũng không khó tìm, một tuýp thuốc mỡ màu trắng-xanh đặt trên bàn ăn, trông có vẻ đã dùng khá nhiều.

Khương Lưu Huỳnh cầm tuýp thuốc lên cùng với cuộn băng gạc bên cạnh, mới phát hiện, đây đâu phải dùng nhiều, rõ ràng là hết sạch rồi!

“Thuốc đâu?”

Karl: “Hết rồi.”

“Còn loại nào khác không?”

Karl: “…”

Khương Lưu Huỳnh rốt cuộc cũng hiểu ra, tên này mỗi lần gặp câu phủ định, không chắc chắn, hoặc không muốn trả lời thì đều sẽ im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-241.html.]

Bất chợt, cô chợt nhớ tới mùi thuốc trên vai mình, giống hệt mùi của tuýp thuốc trong tay cô.

Chẳng lẽ…Karl đã dùng hết thuốc… để bôi cho cô sao?

“Cậu…” Khương Lưu Huỳnh cân nhắc hồi lâu mà không biết nên hỏi thế nào, là hỏi vì sao cậu chỉ mua một tuýp thuốc, hay là hỏi vì sao lại dùng hết cho cô?

Nhưng chưa kịp mở miệng, Karl đã chủ động nói ra:

“Không có bảo hiểm y tế.”

Ngay khoảnh khắc ấy, màn hình livestream lại tràn ngập bình luận:

[Ha ha ha, nghiêm túc kể chuyện cười là muốn cười c.h.ế.t tôi à?]

[Karl: Ba chữ thôi, tôi khiến cả phòng livestream bật cười.]

[Không phải nói ở “Mỹ” chữa bệnh miễn phí toàn dân sao?!]

Karl ngừng một chút rồi bổ sung: “Không có tiền.”

Khương Lưu Huỳnh sững người, ở được căn hộ cao cấp mà lại không mua nổi thuốc kháng viêm bình thường?

Vậy thì cậu ta đã làm cách nào để đưa cô ra khỏi hòn đảo?

Dường như ánh mắt nghi ngờ của Khương Lưu Huỳnh quá nóng bỏng, khiến Karl đành cam chịu tiếp tục giải thích:

“Nhiệm vụ có liên quan đến Đảo Babie, họ cấp cho tôi một con tàu, còn căn hộ này… không có ai ở.”

Thế là sáng tỏ rồi, hóa ra căn hộ này vốn dĩ không phải của cậu ta.

Khương Lưu Huỳnh bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân mình như cháy bỏng, cứ như thể giây tiếp theo là FBI sẽ ập vào.

Cư dân mạng cũng lập tức vỡ lẽ:

[Bảo sao cậu ta để Khương Lưu Huỳnh nằm trên ghế sofa, thì ra là sợ làm bẩn giường người khác.]

[Bảo sao cậu ta không đắp chăn cho cô ấy, thì ra là sợ làm bẩn chăn của người khác.]

[Bảo sao… thì ra là…]

[Bạn trên kia bắt đầu biết viết tắt rồi hả???]

Khương Lưu Huỳnh muốn khóc mà không ra nước mắt, lần này thật sự là bó tay hoàn toàn.

“Ở đây đợi tôi.”

Nói xong câu đó cô bước thẳng vào bếp.

Khi quay trở lại trước mặt Karl, trên tay đã cầm theo một cái bát.

Một chữ: “Uống.”

Với khứu giác nhạy bén của Karl, sao có thể không ngửi ra trong đó là gì.

“Tôi… Ưm—”

Khương Lưu Huỳnh không cho cậu cơ hội hỏi, một tay ấn vào vết thương của cậu, nhân lúc Karl kêu đau liền tranh thủ dốc thẳng bát thuốc vào miệng cậu.

Dù sao thì cậu ta cũng đã biết cơ thể cô có điểm đặc biệt, và những người trong tổ chức cũng biết m.á.u của cô có tác dụng chữa lành.

Giờ đây, người duy nhất trong tổ chức đối xử tốt với cô lại đang ở trước mặt, nếu còn tiếp tục giấu giấu giếm giếm… thì lại thấy bản thân quá vô tình rồi.

Thiếu niên trước mắt này, có lẽ là một trong những tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời cô, chỉ là… tia sáng ấy hơi dè dặt mà thôi.

“Khụ khụ khụ—” Sau khi uống xong, Karl đột nhiên ho dữ dội, như bị sặc, hai mắt cũng đỏ hoe.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Khương Lưu Huỳnh bất chợt lại hiện lên dáng vẻ Karl từng khóc nức nở trong lòng cô.

Rốt cuộc… đâu mới là con người thật của cậu?

“Đừng! Đừng có nôn!” Khương Lưu Huỳnh còn đang suy nghĩ thì bất chợt thấy được hành động nhỏ của cậu,

“Im ngay! Tôi bảo cậu im ngay đấy!”

Cô hét to một tiếng rồi lập tức nhón chân, dùng tay bịt chặt miệng thiếu niên, sợ Karl ngửa đầu nôn ra, cô còn đặc biệt dùng tay kia giữ chặt phía sau đầu cậu.

Mà động tác ấy lại khiến tay cô chạm qua vai Karl…

Tư thế này…

Karl lập tức cứng đờ ngay khoảnh khắc cơ thể cô gái áp sát.

Ngoan ngoãn để dòng chất lỏng tanh ngọt ấy trôi thẳng vào dạ dày.

Loading...