Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 242.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:14:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi chiếc bát trên tay trở nên trống rỗng, Karl mới cảm nhận được sự mềm mại áp sát trước n.g.ự.c mình rời đi, cùng với đó là mùi thuốc nhàn nhạt cũng dần tan biến.
Chính là hương thơm giống hệt lúc trước cậu hôn mê.
Không, những điều này không quan trọng, quan trọng là chân của cậu vậy mà lại…
“Này!”
Khương Lưu Huỳnh đang định mang bát vào bếp rửa thì bất ngờ bị Karl túm lấy cổ tay.
Do hành động của Karl quá bất ngờ và lực cũng không nhẹ, khiến cô theo phản xạ buông lỏng ngón tay, chiếc bát “choang” một tiếng rơi xuống sàn.
“Choang,—”
Lúc bật lên một lần nữa, chiếc bát vốn nguyên vẹn đã vỡ thành mười mấy mảnh.
“Cô đã cho tôi uống cái gì vậy?”
Lần này giọng Karl lớn hơn thường ngày, thậm chí còn mang theo chút chất vấn.
Chỉ có điều ngược đời là mặt cậu vẫn còn đỏ, vành tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Dù giọng có hung dữ đến đâu thì trong mắt người khác cũng chỉ giống như… thẹn quá hóa giận.
Người xem livestream lại càng c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt cậu thiếu niên này, hoàn toàn quên luôn những gì cậu từng gây ra trong tổ chức.
Không thể không nói, có một gương mặt đẹp đúng là lợi thế không thể xem thường.
Khương Lưu Huỳnh thấy cậu như vậy thì biết mình có lỗi, nhưng trong lòng cũng có chút ấm ức.
Phải biết rằng trước đây toàn là người khác tranh nhau đến uống m.á.u cô, giờ cô chủ động chữa trị cho người ta lại còn bị nạt ngược…
Khương Lưu Huỳnh thở dài một hơi, rồi nghiêm túc giải thích:
“Là m.á.u đấy. Máu tôi có tác dụng với vết thương của cậu. Cơ thể tôi từng được tiêm thuốc cải tạo.”
Vài câu ngắn ngủi đã nói rõ tất cả.
Mặc dù cô cũng muốn hỏi lại Karl rằng, đã thấy nhiều m.á.u như thế rồi chẳng lẽ không nhận ra, nhưng cô không còn là đứa trẻ nữa, việc gì có thể tiết kiệm thời gian và sức lực thì cứ nói thẳng.
Dù cô không nói thì sớm muộn Karl cũng sẽ biết.
Cô đoán không sai.
Karl đã cảm nhận rõ vết thương trên chân mình bây giờ tốt hơn lúc nãy rất nhiều, dù có ngu đến đâu cũng đoán ra được m.á.u của cô có gì đó đặc biệt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thật… kỳ diệu.
Đôi mắt xanh lam của Karl trong khoảnh khắc đó như chìm sâu, rồi từ từ trở lại như thường.
Không biết đang nghĩ gì, cậu buông cổ tay Khương Lưu Huỳnh ra rồi cúi người nhặt mảnh bát vỡ.
Thấy vậy, Khương Lưu Huỳnh nghĩ chắc cậu ta không sao rồi, liền nói thẳng:
“Được rồi, tôi đi đây.”
Cô bước nhanh đến cửa, không cho Karl cơ hội phản ứng. Cô tuyệt đối không muốn chạm mặt chủ nhà căn hộ này.
Nhưng mà…
Càng sợ gì càng gặp đó.
Ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa lớn, đột nhiên nghe thấy tiếng “ting” của thang máy vang lên.
Sau đó là tiếng một cặp đôi trò chuyện:
“Darling à~ anh nói xem mình lâu rồi không về, liệu nhà có bị kẻ lang thang nào vào không nhỉ~?”
“Nghĩ gì thế, khu này bảo vệ nghiêm ngặt lắm, sao có kẻ lang thang nào vào được.”
Theo phản xạ, Khương Lưu Huỳnh quay đầu nhìn Karl,
Tên này thế mà vẫn còn đang “trật tự chỉnh tề” xếp mảnh bát!?
Khương Lưu Huỳnh nhất thời không biết nên nói gì, nhưng theo lẽ thường thì với bộ dạng chật vật hiện tại, nếu cô bước ra sẽ bị hiểu nhầm thành kẻ trộm là cái chắc.
Chỉ còn cách… trốn thôi.
Nói là làm, Khương Lưu Huỳnh lập tức kéo Karl đứng dậy.
Ban đầu cô định tìm một ban công thông với các tầng khác để thoát thân, nhưng điều khiến cô bất ngờ là căn hộ này hoàn toàn không có ban công, chỉ có một ô cửa sổ sát đất được bịt kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-242.html.]
Khương Lưu Huỳnh lại kéo Karl đi tìm lối thoát khác, vừa đi vừa âm thầm cầu mong chủ nhà còn lục lọi chìa khóa lâu chút.
“Không cần tìm nữa, tất cả cửa sổ đều bị bịt rồi.”
Karl đột nhiên cất lời, ánh mắt cậu lại chăm chăm nhìn vào tay cô đang nắm lấy cổ tay mình.
Lại chạm vào rồi.
Khó chịu thật.
Nhưng nếu bây giờ hất ra… cô có giận giống như lúc nãy không?
Khương Lưu Huỳnh chẳng hề biết rằng cái biểu cảm lo lắng chủ nhà về của cô, trong mắt Karl lại thành ra cô đang “giận” vì bị cậu nạt.
Trái lại, vẻ bối rối hiện giờ của Karl lại khiến Khương Lưu Huỳnh nghĩ rằng cậu đang cân nhắc.
“Cậu nghĩ ra chưa? Giờ chúng ta phải làm sao?”
Tai cô nghe thấy bên ngoài đã lục đến chùm chìa khóa rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi.
Thậm chí Khương Lưu Huỳnh còn có thể tưởng tượng ra kết cục của mình sau mười giây nữa, trước là bị đưa vào đồn cảnh sát, rồi sẽ có hai khả năng:
Gris sẽ ra tay cứu cô trước, nhưng xét đến việc Karl cũng có mặt, rất có thể người của Thần Ảnh sẽ đến nhanh hơn.
Trừ khi… Karl có thể đánh ngất họ, vậy thì có khi cô nên đeo mặt nạ hay gì đó…
Khoan đã.
Khương Lưu Huỳnh chợt nhận ra có gì đó không đúng, tiếng bước chân ngoài cửa… đang chuyển hướng sang bên trái!
Dây thần kinh đang căng như dây đàn trong phút chốc như bị cắt đứt.
“Ha…”
Cô cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác gọi là “tức đến bật cười”, thì ra con người lúc cạn lời thật sự sẽ cười được.
Karl bị nụ cười của cô làm cho choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liền khẽ giật tay ra.
Cảm nhận được động tác của cậu, Khương Lưu Huỳnh lập tức hất tay cậu ra, giọng không mấy dễ chịu:
“Vậy là cậu sớm đã biết họ không phải chủ nhà này rồi?”
Người xem livestream nghe thấy câu này thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Riêng Khương Tư Niên thì vẫn không cam lòng, trừng mắt nhìn Karl trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu vì cậu mà em gái tôi bị dính án tích, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Câu nói ấy lập tức thu hút ánh mắt của hai người bên cạnh.
Họ nhìn xong lại liếc nhìn hàng rào sắt xung quanh.
Điều kỳ lạ là lần này hai người kia không châm chọc gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu đầy tự trách.
Nếu không phải vì họ, Khương Lưu Huỳnh đã chẳng ra nước ngoài, lại càng không quen biết cái tên đàn ông nước ngoài phiền phức kia.
…
Khương Lưu Huỳnh dùng câu trần thuật, vốn cũng không mong cậu ta trả lời nghiêm túc.
Cho đến khi cô tranh thủ lúc hành lang vắng người, bước đến cửa chuẩn bị rời đi, thì Karl mới cất tiếng:
“Trước khi làm nhiệm vụ, tôi đã điều tra. Chủ căn hộ này là một ông lão, vừa mới qua đời, không có con cái.”
…
Khương Lưu Huỳnh lập tức khựng bước.
“Di sản đều đã quyên góp cho nhà nước, vài hôm nữa có thể sẽ có người đến kiểm tra nhà.”
Khương Lưu Huỳnh nhíu mày, cậu ta không có tiền, cũng chẳng có chỗ để ở, vậy chẳng lẽ…
“Cậu định quay về à?”
Karl lắc đầu: “Nhiệm vụ… chưa hoàn thành. Không thể quay về.”
Không phải là chưa hoàn thành, mà là hoàn toàn thất bại.
Tài liệu tổ chức muốn lấy đã bị Khương Lưu Huỳnh phá hủy và gửi hết cho Hoa Quốc.
Với thân phận là một sát thủ, Karl vốn không nên được giao nhiệm vụ như vậy, nhưng cậu không có quyền chất vấn, thậm chí không được phép suy nghĩ.
Vận mệnh của cậu, chính là phục tùng.