Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 243.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:33:24
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển cảnh, khung hình lần nữa hiện lên là nơi ở của Khương Lưu Huỳnh.
Đó là một căn hộ rộng rãi với cách bài trí tối giản, nói thật thì chỉ nhìn qua phòng khách cũng chẳng thấy chút hơi thở sinh hoạt nào.
Ngoài những món nội thất thiết yếu ra thì gần như không có thiết bị giải trí dư thừa nào cả.
Vật chứng duy nhất cho thấy nơi này có người ở… chính là Karl đang ngồi ngẩn ra trên ghế sofa.
Và cả Khương Lưu Huỳnh, người vừa bước ra khỏi phòng ngủ trong bộ đồ ngủ:
“Muốn ăn gì?”
Cô dựa vào khung cửa hỏi, từ sau khi nhà có thêm người, cô cũng chẳng nấu ăn cho mình nữa.
Karl không quay đầu lại, cũng chẳng cần suy nghĩ, lập tức buông ra bốn chữ:
“Giống cô là được.”
“Được, vậy ăn món Hoa.”
Đối với câu trả lời này, Khương Lưu Huỳnh đã quen từ lâu. Cô rút điện thoại ra và bắt đầu đặt đồ ăn trên ứng dụng.
Trong lúc đó, Karl cũng từ sofa đứng dậy, đi đến bên cạnh máy giặt… và bắt đầu, phơi đồ.
Cậu cũng không hiểu tại sao Ava lại cố tình làm hẳn một ban công để phơi quần áo, ở nước của họ toàn dùng máy sấy thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu đang ăn nhờ ở đậu, tổ chức cũng chưa giao nhiệm vụ mới.
Thật ra… như vậy cũng tốt.
Khán giả xem livestream không bỏ lỡ khoảnh khắc Karl khẽ mỉm cười nơi khóe môi.
Đây là lần đầu tiên họ thấy gương mặt lạnh lùng này hiện lên biểu cảm như vậy.
Dường như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, giữa hai người đã hình thành một loại “ăn ý” thần kỳ.
[Không nhìn thì thôi, nhìn vào tôi muốn xỉu luôn, sao có thể đẹp trai như vậy được chứ!?]
[Giờ là phơi đồ, sau này thì là “hí hí hí hí”, Khương Lưu Huỳnh chẳng cần làm gì cũng lời to rồi!]
[Hai người này đúng là trời sinh một cặp! Cún con tự kỷ và chị gái ấm áp! Combo này ăn đứt tên Bạch Ly mưu mô kia trăm lần!]
Bị réo tên, Bạch Ly tức đến bốc khói đầu:
Cún con tự kỷ gì chứ, nói trắng ra thì chẳng phải là con ch.ó chạy việc cho người khác sao!?
Còn là con ch.ó có vấn đề ngôn ngữ!
Thứ đó cũng xứng với Huỳnh Huỳnh?
Vớ vẩn!!!
Chỉ có anh, chỉ có anh mới xứng với Huỳnh Huỳnh.
Họ đều là những thiên tài trời sinh, thông minh như nhau, xuất sắc như nhau.
Chỉ cần cả hai liên thủ thì công nghệ họ tạo ra nhất định có thể đảo lộn cả thế giới.
Nhưng trước khi làm được điều đó, anh cần để Huỳnh Huỳnh hoàn toàn xóa bỏ khúc mắc trong lòng.
Có điều, sau sự cố trong buổi livestream, mối quan hệ giữa họ đã chạm đáy.
Cho dù anh có cách thôi miên để khiến cô quên đi, thì cũng không thể bịt miệng toàn thế giới.
Rồi sẽ có ngày cô biết được sự thật.
Chỉ nghĩ đến đó thôi là Bạch Ly đã thấy bực bội, nhất là từ khi tổ chức và Karl xuất hiện, anh càng cảm thấy nỗi sợ mất kiểm soát toàn bộ kế hoạch.
Thật ra, gốc rễ của nỗi sợ ấy đến từ chính sự không thể đoán trước trong cuộc đời của Khương Lưu Huỳnh.
Năm đó, Bạch Ly chỉ biết rằng Bạch Hoài Sơn vì muốn Khương Lưu Huỳnh ra nước ngoài học nâng cao nên mới đồng ý nhận nuôi cô.
Vài năm ấy, để che giấu sự thật, Bạch Hoài Sơn đã sắp xếp cho anh vào công ty thực tập từ sớm.
Hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác gần như chiếm trọn toàn bộ thời gian và sức lực của anh.
“Nếu như… mình biết sớm rằng Huỳnh Huỳnh bị Bạch Hoài Sơn bán ra nước ngoài… có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ.”
Bạch Ly lẩm bẩm tự nói, vừa tưởng tượng, càng nghĩ càng hận chính mình năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-243.html.]
Hận vì sao lại cố chấp muốn Huỳnh Huỳnh làm em gái, vì sao lại muốn có được sự cho phép của Bạch Hoài Sơn.
Nếu anh sớm nhận ra lòng mình, thì làm sao có thể để mất cô được.
Và bên cạnh cô… cũng sẽ không xuất hiện nhiều kẻ đáng ghét đến vậy.
⸻
Đồ ăn đến.
Món Hoa vẫn luôn đậm đà hương sắc, ngay cả Karl, người vốn không quen ăn cơm, cũng liên tục ăn liền mấy bát.
“Không ai cho cậu ăn cơm sao?”
Thấy trên má cậu còn dính hạt cơm, Khương Lưu Huỳnh không nhịn được hỏi một câu.
Karl hơi nghiêng đầu khó hiểu, đôi mắt to tròn ngơ ngác khiến Khương Lưu Huỳnh cũng chẳng nỡ cười cợt gì nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô chỉ đành đưa tay chỉ vào mặt cậu, nói:
“Cậu ăn mà văng hết cả lên mặt rồi kìa.”
Karl đưa tay lau nhẹ trên mặt, liền thấy trên đầu ngón tay có dính một hạt cơm.
Vẻ mặt ngây thơ vô tội ban nãy lập tức tối sầm lại, đã rất lâu rồi cậu chưa từng mất mặt thế này trước người khác.
Là đứa trẻ được “Giáo phụ” nuôi dạy từng chút một, lễ nghi của cậu đều được học theo tiêu chuẩn hoàng gia.
Khương Lưu Huỳnh cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì mà vẻ mặt đột nhiên sa sút như vậy, trong lòng chỉ có thể thầm cảm thán:
Tâm tư đàn ông, quả thật khó đoán.
“À đúng rồi, lâu vậy rồi mà người của tổ chức vẫn chưa liên lạc với cậu à? Cậu chắc là họ sẽ không tự động tìm đến chứ?”
Đây chính là điều khiến Khương Lưu Huỳnh lo lắng nhất, để một “quả b.o.m hẹn giờ” như thế trong nhà, cô thật sự khó yên tâm.
Cô sợ tổ chức sẽ giống như tên biến thái Bạch Hoài Sơn, lén cấy chip vào người Karl.
Karl: “Chưa liên lạc. Chắc chắn.”
Nói xong, cậu lại ngẩng đầu với vẻ nghi hoặc, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt đầy căng thẳng của Khương Lưu Huỳnh, rồi hỏi:
“Bây giờ cô nổi tiếng lắm mà, phải không? Là ca sĩ.”
Karl thật sự không thể hiểu nổi cô gái đến từ Hoa Quốc này làm sao mà… kỳ lạ đến thế.
Người bình thường khi trốn chạy đều chọn về nước ngay lập tức, cô thì ngược lại, lại chạy đi làm ca sĩ, đã vậy còn tự nhiên nhảy vào một hòn đảo nguy hiểm như thế.
“Cậu biết à?”
Khương Lưu Huỳnh cố gắng nhếch miệng nở một nụ cười gượng gạo.
Ban đầu, chuyện này chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích với Gris, nhưng hiện tại…
“Thực ra, nổi tiếng lại càng có lợi với tôi hơn, cậu tin không?”
Khương Lưu Huỳnh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Một người có thân phận rõ ràng nếu biến mất sẽ được chú ý hơn nhiều so với một kẻ vô danh lang thang.
Còn lý do cô không về nước, chủ yếu là vì Bạch Hoài Sơn vẫn còn ở đó, trên người cô còn có con chip mà ông ta cấy vào, ai biết được liệu ông ta có bắt lại rồi bán cô ra nước ngoài một lần nữa hay không.
Trốn ở nước ngoài ít ra còn cho cô thời gian nghĩ cách loại bỏ con chip trong cơ thể.
Về việc này, Gris đã giúp cô liên hệ bệnh viện rồi.
Nếu không có gì bất ngờ, vài ngày nữa cô sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi nó.
Karl cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thực ra thì, cậu không hề biết chuyện cô là ca sĩ.
Nhưng nhiều người trong tổ chức thì biết.
Chỉ là hiện tại họ cũng không thể làm gì được cô.
Người quản lý của cô chưa từng để cô ở một mình, mà khu vực quanh căn hộ này thì có tới một ngàn không trăm lẻ tám chiếc camera, cùng hàng trăm tay săn ảnh ẩn nấp chờ chộp được khoảnh khắc đời tư của cô.
Đây chính là khu căn hộ nổi tiếng dành cho người nổi tiếng ở “Mỹ”.
Khương Lưu Huỳnh cũng hiểu rất rõ, việc Gris sắp xếp cho cô ở đây đã chứng minh anh ta cực kỳ coi trọng cô.