Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 244.

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:33:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đinh,—”

Chuông cửa vang lên. Có thể đến gõ cửa nơi này ngoài Gris ra thì chẳng còn ai khác, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật.

Khương Lưu Huỳnh lặng lẽ đứng dậy, thu dọn đĩa thức ăn trước mặt Karl, rồi đến ly nước của cậu.

Đến khi tay cô vươn tới cái bát, Karl lại bất ngờ rụt tay lại, đôi mắt tròn xoe mở to như đang nói: “Không được đâu!”

“Đưa cho tôi nhanh! Chứ để người ngoài nhìn thấy thì tôi giải thích sao hả? Tôi có lấy luôn của cậu đâu!”

Khương Lưu Huỳnh vừa nói vừa đưa tay giành lấy. Ai ngờ Karl lại giữ chặt không nhường!

Mãi sau mấy giây giằng co, cậu mới chịu buông, ánh mắt cụp xuống, đáng thương như cún con bị bỏ rơi.

“Xem ra bọn họ thật sự không cho cậu ăn cơm rồi…”

Khương Lưu Huỳnh vừa cảm thán vừa bỏ cơm canh vào túi giao hàng rồi cột lại.

“Cộc cộc cộc,—”

Tiếng chuông cửa dần biến thành tiếng gõ cửa mạnh, rõ ràng người bên ngoài sắp hết kiên nhẫn.

“Đến đây!”

Khương Lưu Huỳnh đáp một tiếng, rồi nhanh chóng ghé sát tai Karl thì thầm:

“Người bên ngoài là quản lý của tôi, cậu trốn vào trong phòng, đừng lên tiếng. Tôi ra mở cửa.”

Cô hoàn toàn chắc chắn rằng người đến là Gris, kẻ đã liên tục gọi điện giục cô đi làm mấy ngày nay.

Thế nhưng, vừa mở cửa ra, Khương Lưu Huỳnh mới nhận ra, không phải anh ta.

Là một người phụ nữ.

Một phụ nữ châu Á.

Khương Lưu Huỳnh rất chắc chắn mình chưa từng gặp cô ta.

“Xin chào, xin hỏi cô là…”

Chưa nói dứt câu, đối phương đột nhiên cúi người chào một cái cực sâu, đúng chuẩn 90 độ.

Mái tóc dài đen thẳng che kín gần hết khuôn mặt, dù cô ta vốn đã đeo kính râm to bản che gần hết mặt.

Khương Lưu Huỳnh tưởng cô ta cúi chào rồi sẽ đứng dậy ngay, ai ngờ người phụ nữ này… cúi nguyên một phút.

Lạ thì lạ thật, nhưng Khương Lưu Huỳnh từng xâm nhập hệ thống của tổ chức, trong đó hoàn toàn không có thông tin nào về một người phụ nữ châu Á cao 1m75, cánh tay có vết bỏng, sau gáy có nốt ruồi.

Vậy thì…

Đúng lúc ấy, một cuộc gọi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-244.html.]

Khương Lưu Huỳnh định xử lý xong tình huống trước mắt rồi mới nghe máy, nhưng người phụ nữ kia lại phất tay ra hiệu:

“私は重要ではありません。”

(Tôi không quan trọng.)

Sau đó còn làm động tác mời cô vào trong.

Thì ra là người Nhật.

Nghe hiểu được, Khương Lưu Huỳnh lùi lại vài bước rồi mới bắt máy, hạ giọng hỏi:

“Tiểu An? Có chuyện gì thế?”

Ở đầu dây bên kia, An Tiểu Đức vừa nghe thấy giọng quen thuộc liền suýt khóc:

“Lẫm … Chị Lẫm… chị ơi, nếu tôi làm một chuyện ngu ngốc… chị có giận không?”

Ừm… điều đó còn phải xem là ngu tới cỡ nào.

Chẳng lẽ có liên quan đến người phụ nữ Nhật trước mặt?

Khương Lưu Huỳnh âm thầm suy nghĩ, trong đầu lướt qua vô vàn khả năng, nhưng khả năng nào cũng chẳng liên quan gì đến người phụ nữ này cả.

“Anh nói đi, tôi không đoán nữa đâu, không có thời gian.”

An Tiểu Đức tiếp tục ấp a ấp úng, cuối cùng dưới áp lực truy hỏi của Khương Lưu Huỳnh, anh ta mới dám thừa nhận:

“Tôi… tôi bán bức tranh cô để quên ở công ty rồi!”

An Tiểu Đức vừa xấu hổ vừa lo lắng, hét toáng lên, khuôn mặt nhăn nhúm như sắp khóc đến nơi, mắt cũng nhắm tịt, không dám đối diện hiện thực.

…Khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở.

Ngay lúc anh ta tưởng mình xong đời rồi,

“Ừm, rồi sao nữa?”

Thật ra vừa rồi Khương Lưu Huỳnh đang cố nhớ, mình vẽ tranh hồi nào?

Hạt Dẻ Rang Đường

Cuối cùng, trong một ngăn ký ức phủ bụi suốt hai năm, cô tìm lại được, đó là bức tranh cô từng định nộp để thi đầu vào.

“Bán thì bán thôi. Có người muốn mua cũng là điều chị không ngờ đấy.”

An Tiểu Đức kinh ngạc hé một mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mới sực nhớ, mình gọi cuộc gọi thoại chứ có phải video đâu, nhắm mắt hay mở cũng vậy thôi.

Nhưng mà chị Lẫm đã nói vậy thì chắc chắn là… không sao rồi!

An Tiểu Đức vỗ n.g.ự.c một cái, nhẹ nhõm nói:

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi! Tôi đã bảo cái cô người Nhật mua tranh của chị chắc chỉ mạnh miệng thôi, làm gì đến mức tìm chị tận nơi. Chị đang sống trong khu căn hộ cao cấp nhất nước Mỹ kia mà, cô ta sao mà tìm ra được chứ!”

Loading...