Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 245.

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:34:28
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biểu cảm của Khương Lưu Huỳnh lập tức đông cứng lại, cô đứng yên bất động như một bức tượng.

“Anh nói… người mua bức tranh đó là người Nhật? Cô ta còn nói… muốn đến tìm tôi?”

Cô chần chừ hỏi lại, lúc nói đến ba chữ “người Nhật”, theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đang đứng trước cửa.

Ánh mắt của đối phương dường như từ đầu đến giờ vẫn dán chặt vào Khương Lưu Huỳnh, đúng lúc cô ngẩng lên thì tầm mắt hai người giao nhau.

Khương Lưu Huỳnh có thị lực rất tốt, qua kính râm vẫn nhìn rõ được ánh nhìn đầy ý lấy lòng trong mắt đối phương, và cả vùng quanh mắt phải đầy sẹo kia.

Thảo nào cô ta đeo kính râm.

Đang suy nghĩ thì,

“どうしたの?”

(Chuyện gì vậy?)

Có lẽ vì ánh nhìn quá lâu nên đối phương lịch sự cất tiếng hỏi.

Không biết có phải do người Nhật nói chuyện hay dùng cộng hưởng n.g.ự.c không mà dù khoảng cách không gần, âm thanh vẫn bị micro điện thoại thu lại rõ ràng.

Truyền thẳng đến tai An Tiểu Đức.

Cậu tuy không hiểu tiếng Nhật, nhưng vẫn phân biệt được, trong đầu lập tức hiện lên ba chữ to tướng: XONG ĐỜI RỒI.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chị Lẫm nghe em giải thích! Em tuyệt đối không lộ thông tin của chị đâu! Là con nhỏ người Nhật đó tự điều tra ra! Nhất định là…”

Chưa kịp nói xong, một giọng nữ khác đã chen vào:

“Tên đầu trọc nhà anh đừng có gạt chị Huỳnh! Rõ ràng là lúc đó anh nói với cô ta rằng họa sĩ bức tranh đang ở nước Mỹ! Còn lắm mồm nói đó là nơi chỉ toàn nhà giàu mới được ở nữa cơ!”

An Tiểu Đức lập tức hoảng hốt, hét lớn:

“Nói xạo! Tôi đâu có nói thế!! Tôi… tôi chỉ nói là chị không ở trong nước thôi mà! Chị Lẫm, hu hu hu, tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi… Gần đây tôi kẹt tiền nên mới… hu hu hu tôi không cãi nữa, chị muốn xử sao cũng được!”

Chuyện này đúng thật là lỗi của anh ta, là do quên gỡ bức tranh khỏi danh sách bán.

Vì công ty dạo gần đây gần như phá sản, anh ta định đem mấy món trong văn phòng bán thanh lý đổi chút tiền.

Tình cờ thấy lại bức tranh ấy, cũng đẹp mà, nghĩ chị Lẫm cũng biệt tăm rồi, bán được vài chục tệ cũng tốt.

Ai ngờ… mới vừa liên lạc lại với chị Lẫm chưa được bao lâu thì có một cô gái Nhật tới hỏi mua.

Hai mươi vạn tệ! Lúc đó anh ta cũng không nghĩ nhiều, bán luôn.

Bán xong mới giật mình nhớ đến chuyện vừa mới nói chuyện lại với chị Lẫm… định bụng sẽ tìm thời gian thú nhận.

Ai dè cô gái Nhật đó cứ khăng khăng đòi gặp họa sĩ.

Thế là anh ta bốc đồng… chỉ vị trí của chị Lẫm cho cô ta để hù một trận.

“Hu hu hu chị ơi tôi thật sự không biết sao người ta lại cho cô ta vào được, chẳng phải khu nhà chị an ninh đỉnh lắm sao!”

Khương Lưu Huỳnh sau khi nghe hết tiền căn hậu quả lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-245.html.]

“Lớn đầu rồi mà còn như trẻ con. Đừng khóc nữa, không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Càng nghe chị nói nhẹ nhàng, An Tiểu Đức lại càng thấy áy náy.

Nhưng Khương Lưu Huỳnh đã dứt khoát cúp máy trước.

Khán giả xem livestream cũng im lặng hồi lâu mới bắt đầu bình luận trở lại:

[Tranh hồi lớp 11 của Khương Lưu Huỳnh mà đã bán được 20 vạn á?? Nếu cô ấy theo đuổi hội họa đến cùng thì giờ tranh chắc phải khởi điểm hàng tram vạn rồi?]

[Hừ, chỉ là một bức tranh thôi mà. Biết đâu là do cô Nhật đó ngốc mới nghĩ nó đáng giá vậy.]

[Thật ra cô ấy cũng đâu phải người nổi tiếng gì, tranh có giá trị thì có, nhưng 20 vạn thì hơi quá.]

Khương Thục nhìn thấy những bình luận coi thường ấy liền đập tay xuống bàn:

“Bọn họ đúng là mắt mù! Dựa vào năng lực vẽ của Huỳnh Huỳnh mà nói thì 20 vạn còn là ít! Hồi đó con bé còn dùng loại màu rẻ tiền, học trong môi trường tệ, thầy cô cũng chẳng ra sao…”

Mỗi lần nhớ lại, lòng bà lại nghẹn ngào.

Nếu năm đó giữ con bé bên cạnh…

Bà không dám nghĩ tiếp nữa. So với việc tưởng tượng mình làm đúng, bà thà dốc sức nghĩ cách bù đắp lại lỗi lầm.

Chuyện quá khứ không thể thay đổi, hối hận… chưa phải lúc.

Trở lại trước màn hình.

Người phụ nữ lại cúi chào lần nữa, khi ngẩng đầu thì chiếc kính râm chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

“Tiền bối, chào chị. Em là Shiratori Eri, họa sĩ đến từ Nhật Bản!”

*Bạch Điểu Hội Lý mình sửa thành Shiratori Eri

“Xin chị, hãy nhận em làm đồ đệ!”

Tiếng Hoa vụng về khiến người nghe mù tịt, vì không phải tiếng Nhật nên hệ thống không tự dịch được.

May mà “Tinh Tinh thông minh” đã chu đáo thêm phụ đề bằng bullet chat (bình luận chạy trên màn hình), mọi người cuối cùng cũng hiểu cô ta vừa nói gì.

Rồi ngay giây tiếp theo khi hiểu ra, toàn bộ khán giả đều hóa đá, sững sờ.

[Eri… tiền bối Eri!? Không thể nào! Đây không thể là Shiratori Eri của chúng ta được!!], từ IP Nhật Bản

[Đúng vậy! Tiền bối Shiratori của chúng ta rõ ràng trông như thế này cơ mà: (đính kèm hình)], từ IP Nhật Bản.

[? Khác gì đăng ảnh dìm của Khương Lưu Huỳnh đâu? Cậu đang đùa đấy à?]

Mọi người nhìn “phiên bản giá rẻ của Khương Lưu Huỳnh” mà trong lòng như có đàn ngựa hoang chạy qua.

Nhưng ngoài sự kinh ngạc… còn có cảm giác xấu hổ.

Bởi vì, tra trên bách khoa toàn thư ra được rằng Shiratori Eri là một đại thần vẽ tranh, mỗi bức tranh của cô ta đều có giá lên tới hàng chục triệu yên.

Vậy mà một đại thần như thế… lại đích thân tới tìm Khương Lưu Huỳnh… xin được bái sư!?

Loading...