Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 247.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:35:32
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong lời giải thích của Khương Lưu Huỳnh, Shiratori Eri lập tức cau mày, vết sẹo trên mặt cũng theo đó mà trở nên dữ tợn hơn.
Người bình thường khi thấy cảnh này chắc ít nhiều cũng sẽ tỏ ra sợ sệt, nhưng Khương Lưu Huỳnh lại thuộc về loại… không bình thường cho lắm.
Cảm nhận được ánh nhìn thẳng thắn, không chút che giấu từ cô, biểu cảm của Shiratori Eri càng trở nên quái dị hơn, cô ta nhe răng cười, hỏi:
“Tôi… đẹp không?”
…
Im lặng.
Khương Lưu Huỳnh cũng không hiểu cô ta bị gì, không đáp lời, lẳng lặng… đóng cửa cái “rầm”.
May mà lần này Shiratori Eri không tiếp tục dây dưa, để mặc cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, sau đó đeo lại kính râm, vừa đi vừa vui vẻ ngân nga hát gì đó.
Không biết là đang vui cái gì nữa.
Chẳng lẽ… vì cô đã nói là màu hoa, nên cô ta đang định đi tìm hoa thật sao?
Khương Lưu Huỳnh nghĩ đến đây thì đầu bắt đầu nhức đầu.
Nếu mà không tìm thấy, chẳng phải sẽ lại quay lại làm phiền mình à?
Có nên báo cảnh sát không? Hay là…
“Thôi… dọn nhà vậy.”
Cô thở dài bất đắc dĩ.
Người bình thường gặp chuyện này sẽ chọn cách đầu tiên, nhưng với Khương Lưu Huỳnh thì chuyện dọn nhà chỉ là…
xách vài bộ quần áo, đổi một nơi ở khác.
Với cô, chính mình là nhà, vốn không có nơi cố định để về, nên ở đâu cũng chẳng sao cả.
Khi cô còn đang suy nghĩ, Karl đã từ trong phòng đi ra, nghiêm túc đứng trước mặt cô hỏi:
“Có cần tôi xử lý người phụ nữ đó không?”
Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Xem ra cậu ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Eri.
Nhưng… lúc nãy cô nói tiếng Trung suốt, Karl lại hiểu được tiếng Trung?
“Không cần thì thôi.”
Karl lạnh nhạt đáp lại rồi xoay người trở về phòng, có vẻ như đã hiểu lầm, tưởng Khương Lưu Huỳnh ngạc nhiên vì suy nghĩ tàn nhẫn của mình, hoàn toàn không biết rằng điều khiến cô bất ngờ là… cậu ta hiểu được tiếng Trung.
Khương Lưu Huỳnh nghe tiếng cửa đóng “rầm” thì sao lại không biết cậu ta giận chứ.
Tuy giận lạ lùng thật đấy, nhưng ít ra… cậu ta vẫn là một người có lương tâm.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô không kìm được mà cong lên, gọi to về phía cánh cửa:
“Ăn xong phụ tôi thu dọn đồ đi, chúng ta chuyển nhà!”
“Cơm sắp nguội rồi đấy!”
Chưa đầy mười giây sau, chốt cửa kêu “tách” một tiếng, Karl lập tức xuất hiện bên bàn ăn, ngồi thẳng lưng, ngay ngắn như một học sinh tiểu học đang đợi ăn cơm.
Ngay cả Khương Lưu Huỳnh cũng không nhận ra nụ cười trên môi mình lúc này ấm áp đến mức nào, ánh mắt dịu dàng khiến người ta bối rối không thôi.
Khán giả trong livestream nhất thời cũng đắm chìm theo, đến mức không ai gửi bình luận, làm màn hình trở nên trong suốt, không chữ, không dòng nào chạy qua.
Và rồi, hình ảnh phóng to gương mặt xinh đẹp của cô hiện ra trọn vẹn trên màn hình, không che không giấu.
Cứ như… người đang đối diện với ánh mắt của Khương Lưu Huỳnh chính là bọn họ vậy.
Còn ở ngoài màn hình, Karl bất giác đắm mình trong ảo tưởng, tưởng như mình đã trở về ba năm trước, cùng “chị gái” trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ ấy.
Là do cậu không biết trân trọng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-247.html.]
Nắm tay siết chặt phát ra tiếng “rắc rắc”, rồi một giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi khỏi gò má thiếu niên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không tiếng động.
Nhưng trong tim thì… sóng gió đã nổi lên từ lâu.
⸻
Chuyển cảnh.
Bức tranh ấm áp và đẹp đẽ vừa rồi biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một bức tường đỏ như máu, cả không gian như bị nhuộm bởi huyết sắc.
Sự thay đổi đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng.
Chỉ trong tích tắc, cả phòng livestream đồng loạt hét lên:
[Aaaa ma quỷ kìa——]
[Hu hu hu Khương Lưu Huỳnh xuống âm phủ rồi hu hu hu!]
[Yêu ma quỷ quái cút đi yêu ma quỷ quái cút đi!]
[A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ con với!]
Lý do khiến mọi người phản ứng dữ dội như vậy chính là vì, gương mặt kinh dị đến cực điểm đột ngột xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Mái tóc dài rối tung xõa xuống vai, khuôn mặt trắng bệch như bị rút cạn sinh khí, nhưng đôi mắt đen láy lại lấp lánh thứ ánh sáng kỳ quái khiến người ta rợn người.
Ở nơi xa, trên khoang riêng của một chiếc phi cơ tư nhân, Shiratori Eri khi nhìn thấy những dòng bình luận trên màn hình livestream chẳng những không giận, ngược lại còn… cười khúc khích một cách đầy âm u:
“Hơ… hơ hơ hơ… Quả nhiên chỉ có ‘cô giáo’ là sẽ không chê tôi.”
Câu sau cô ta nói rất khẽ, khẽ đến mức chỉ mình cô ta nghe thấy.
Nữ tiếp viên đang đứng ở bên cửa khoang chuẩn bị mang đồ ăn vào, nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó liền sững người, không dám nhúc nhích, cúi đầu đứng im như đà điểu.
Một bí mật khủng khiếp…!
Nếu có ai biết rằng “con ma” trong buổi livestream kia đang ở ngay trước mặt mình…
Aaaaa, cô sợ quá đi mất!!
“Thế nào? Cô cũng thấy tôi đáng ghét sao?”
Đúng lúc nữ tiếp viên đang suy nghĩ miên man thì không gian im lặng bỗng vang lên một câu nói, khiến cô giật nảy mình.
“Không… không không đâu ạ! Tôi… tôi chỉ đang… mơ màng một chút thôi.”
Nữ tiếp viên lắp bắp, tim vẫn đập thình thịch, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Nhưng Shiratori Eri rõ ràng không định dễ dàng tha cho cô tiếp viên, cô ta bước tới, nâng cằm cô gái lên, chỉnh lại biểu cảm, dùng giọng và ánh mắt giống hệt Khương Lưu Huỳnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Tôi… có đẹp không?”
“Đẹp đẹp đẹp ạ!!”, nữ tiếp viên gần như không do dự đáp ngay, mặt mày nịnh nọt không che giấu.
Đối với câu trả lời này, Shiratori Eri dường như đã đoán trước được, cô lại hỏi:
“Với… với Khương Lưu Huỳnh… tôi… có xứng không?”
Nói đến đây, sắc mặt của cô ta bất chợt ửng đỏ, hai mắt cụp xuống, như để che giấu sự ngại ngùng và kỳ vọng trong ánh mắt.
Nhưng nữ tiếp viên lại chẳng nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cho rằng đối phương giận đến đỏ mặt.
Còn lý do tức giận thì…
“Tiểu thư yên tâm! Khương Lưu Huỳnh làm sao sánh bằng cô được! Cô ấy hoàn toàn không xứng với cô đâu!!”
Cô ta hí hửng, nghĩ mình nói trúng tim đen rồi, chắc lần này an toàn rồi!
Nhưng thực tế là…
“Người đâu, kéo cô ta xuống phi cơ cho tôi.”
Shiratori Eri lạnh lùng cất tiếng, như thể đang nhìn một cái xác vô giá trị.