“Khương Oản Oản, cô… cô đang lừa ! Không  như , cô đang lừa !    thấy  cô…”
Câu  của cô  kịp  xong, một tiếng hét thảm thiết  cắt ngang:
“Á! Chị  gì ?”
Khương Oản Oản đột ngột ngã xuống đất, cơ thể cô run rẩy dữ dội, cứ như thể cô  chịu đựng một sự tổn thương lớn khiến nước mắt liên tục rơi xuống,    lắc đầu.
“Chị, thực xin , em thật sự  thể giấu diếm cho chị , trốn học là sai,   em  thể  với thầy cô là chị  bệnh giống em nên đến muộn  chứ?!”
Khương Lưu Huỳnh trừng mắt,     đất một cách  thể tin nổi.
Cô    hiểu chuyện gì  xảy , nhưng  khi trải qua hai   vu oan  đó, cô lập tức cảm thấy  , ngay lập tức cúi , giơ tay , nghĩ rằng  nhanh chóng giúp Khương Oản Oản  dậy, tránh để cô   trò gì đó.
 điều Khương Lưu Huỳnh  ngờ tới là Khương Oản Oản  nắm lấy tay cô bằng cả hai tay, kéo về phía cổ cô ,  cổ cô   kẹt  và    :
“Ô ô ô, chị… chị đừng b/ó/p cổ em, em thật sự…  thể  dối giúp chị , khụ khụ khụ…”
Giọng cô  nghẹn ngào, lẫn  tiếng ho,   thê lương và đáng thương.
Thậm chí ánh mắt của cô  cũng thể hiện sự sợ hãi và bất lực, như thể Khương Lưu Huỳnh thật sự đang hành hạ cô .
“Rốt cuộc em đang  gì !? Buông tay !”
Ngay khi Khương Lưu Huỳnh đang vật lộn để giật tay , một  đàn ông trung niên đeo kính bỗng nhiên xuất hiện phía  cô, với một chiêu thức   hảo lắm nhưng vẫn trực tiếp khống chế  Khương Lưu Huỳnh.
Với tư thế cúi nửa  như , cô đúng lúc  thể đối diện với Khương Oản Oản đang   đất, khuôn mặt của cô   còn chút đau đớn nào, chỉ  là nụ , nụ  mỉa mai, khiêu khích, khinh bỉ.
Cứ như thể đang :   thắng.
Ngay  đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên trong tai Khương Lưu Huỳnh,
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám b/ắ/t n/ạ/t bạn học? Quá vô pháp! Chẳng lẽ các em nghĩ thầy chủ nhiệm là  đây   ?”
“Không ngờ hôm nay  chỉ bắt  các em trốn học, mà còn  bắt nạt bạn học!”
Không hổ là thầy giáo,   bao nhiêu , giọng  vang dội đến mức  cần   thêm nhiều, Khương Lưu Huỳnh chỉ cảm thấy như thể tai cô sắp  âm thanh tức giận đó  vỡ nát, cô  thoát  nhưng  thể cử động.
Không chỉ vì tư thế đang  gập  khiến cô đau đớn, mà tiếng quở trách lớn của đối phương vẫn liên tục xâm nhập  tai cô, cô cảm thấy như  sắp  ép điên!
“A——”
Khương Lưu Huỳnh  thể chịu đựng  nữa, liền c/ắ/n mạnh  cánh tay to lớn của  đàn ông.
Cũng chính vì  mà cô mới  cơ hội thoát .
Khương Oản Oản  cô hành động như  một chút thì  ngạc nhiên, nhưng nụ   mặt cô  càng lúc càng rạng rỡ, cuối cùng cô  cúi đầu tự  một câu:
“Ha ha, thật ngu ngốc, dám chống  thầy chủ nhiệm, cái  khổ đang chờ đợi cô ,   lát nữa cô   đuổi học thì , hì hì.”
Khương Lưu Huỳnh  rõ từng câu cô  ,  khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Đuổi học!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-32.html.]
Không! Không thể nào! Đây là cơ hội  học mà cô khó khăn lắm cô mới  !
Khương Lưu Huỳnh  còn thời gian suy nghĩ nhiều, vội vã chạy đến bên cạnh thầy chủ nhiệm,     , cúi đầu xin :
“Xin ! Xin  thầy chủ nhiệm, em  cố ý , em chỉ là… chỉ là…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Quá… ồn ào, quá khó chịu.
 cô  dám thẳng thắn   lý do, sợ thầy chủ nhiệm càng tức giận hơn, chỉ  thể điên cuồng tìm cách sửa sai.
“Thầy chủ nhiệm, thầy đ/á/n/h em, mắng em cũng , xin đừng đuổi em về nhà, em   học, em sẽ học hành chăm chỉ…  ?”
Thầy chủ nhiệm nheo mắt ,  ngờ học sinh nổi loạn   dễ dàng nhận sai như , thật là  từng thấy!
  nhiều chuyện  như , chỉ nhận sai thôi  ? Phải gọi phụ  của cô  đến trường một chuyến!
“Em… học lớp nào?”
Khương Oản Oản cũng  ngờ thầy chủ nhiệm nghiêm khắc như   nhanh chóng bỏ qua cơn giận, cô  lập tức dùng giọng điệu nghẹn ngào chen :
“Thầy chủ nhiệm… em là sơ nhất, lớp hai (nhị ban, hình như là kiểu lớp 6a2 như bên ,   nữa 😑), Khương Oản Oản, đây là… chị em của em, Khương Lưu Huỳnh.”
“… vì  đây chị     học, cho nên… bố  đành  cho chị  học cùng lớp với em…”
Cái gì?
Khương Lưu Huỳnh hoảng hốt  thầy chủ nhiệm, lập tức phản bác:
“Em     học! Trước đây là dì  cho em  học!”
Khương Oản Oản còn  kịp  gì thì đột nhiên lao lên phía , nắm lấy tay áo của thầy chủ nhiệm, tiếp tục  trong nước mắt:
“Không! Thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm hiểu nhầm ! Chị em   trốn học, chị  chỉ là… chỉ là cũng  bệnh giống em thôi!”
“Vừa … chúng em chỉ đang đùa giỡn thôi, chị em  cố tình b/ó/p cổ em, cũng  cố tình c/ắ/n thầy ! Thầy chủ nhiệm, xin thầy tha cho chị  !”
Khi  đến đây, thầy chủ nhiệm,   nãy còn  chút dịu dàng, ngay lập tức   mặt nghiêm khắc:
“Được , đừng  bênh vực chị em nữa! Cô   gì  đều  rõ ràng,
Gọi phụ  của các em đến đây một chuyến .”
Khương Lưu Huỳnh lúc  cảm thấy như  một bàn tay lớn đang siết chặt trái tim và phổi của , cảm nhận từng sự đau đớn đến từ các cơ quan n/ộ/i t/ạ/n/g  đè nén.
Cô động môi nhưng  phát hiện bản  chẳng thể    lời nào.
[Ơ…    là  bắt  Khương Lưu Huỳnh trốn học   là ông thầy  ?]
[Em gái Huỳnh Huỳnh của  thật sự  oan! Nhìn cô  vội vàng lo lắng chạy một đoạn đường dài để đến trường  thấy đau lòng ,  mà còn  vu oan là trốn học và đ/á/n/h ?]
[Lúc nãy  còn  cô   nếu  thể  học thì  hy sinh cả dung mạo,  cứ tưởng cô  đang giả vờ, giờ thấy  thì hình như  học thật sự  quan trọng với cô !]
[  dám  nữa, lát nữa ông Khương Chấn Thiên mù quáng đến đây chắc  khiến Huỳnh Huỳnh  chịu bao nhiêu oan ức nữa?]
[Chuyện … đừng  nữa, cổng trường  camera mà,  thể  xem  camera  vội vã xử lý Khương Lưu Huỳnh !]