ôm tia hy vọng cuối cùng nhắn tin cho Khương Mân.
"Hôm nay  ở nhà , tối nay chơi Escape Room,  ?"
Khương Mân trả lời khá nhanh: "Hôm nay chắc  , để hôm khác   chơi với em nhé."
Không còn cách nào khác,   với các bạn cùng phòng tin dữ .
Mọi  bắt đầu cuống cuồng tìm ,  cũng  lượt hỏi từng  trong danh sách bạn bè xem ai rảnh.
Khương Nhượng chứng kiến  bộ quá trình, đột nhiên lên tiếng:
"Hay là... em với chị nhé?"
2.
 và Khương Nhượng  ở khu vực nghỉ ngơi của khu trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.
Nhìn Khương Nhượng cao mét tám bên cạnh,   khỏi thầm cảm thán: Bọn trẻ bây giờ lớn nhanh thật.
Với ngoại hình ,   sẽ tưởng là sinh viên đại học đấy.
Ai ngờ vẫn còn là trẻ vị thành niên chứ?
Bạn cùng phòng thấy ,  hì hì chạy tới khoác vai , nhỏ giọng : "Dẫn theo  ? Người bên cạnh  đấy ? Trông  trai đấy..."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
 ngại ngùng hạ giọng: "Đó là em trai  , còn hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi..."
Bạn cùng phòng: "..."
Cô  đang định châm thuốc thì rụt tay . Có vẻ như nhớ  những lời  từng   mặt cô ,    vai trò quân sư quạt mo, duy trì hình tượng gái ngoan của   mặt nhà họ Khương. Chưa kể bên cạnh còn  một vị thành niên.
 lấy điện thoại , Khương Mân  gửi mấy tin nhắn.
Anh    tối nay   chơi Escape Room, dặn dò   chú ý an , về nhà sớm.
[Em là con gái  chơi bên ngoài,   yên tâm.
[Mấy giờ chơi xong,  đến đón em.]
Nhìn thấy hai câu , sự oán trách Khương Mân   tan biến hết.
Ưu điểm duy nhất của kẻ si tình là khó mà tức giận ,   ứ đọng trong gan.
 vội vàng trả lời: [Không cần , Khương Nhượng  cùng em mà, lát nữa bọn em cùng về.]
Một lúc lâu, Khương Mân cũng  trả lời.
 cứ nghĩ   đang bận việc riêng, đúng lúc nhân viên yêu cầu   nộp điện thoại, chuẩn   phòng chơi.
Trước khi cất đồ đạc,  lướt xem vòng bạn bè.
Thế nhưng chỉ một cái  lướt qua đó.
Toàn bộ m.á.u trong  như đông cứng .
Tứ chi lạnh buốt.
Đầu óc trống rỗng, ù tai,   tê dại.
Khương Mân đăng một bài  vòng bạn bè.
Là bốn bức ảnh, bức cuối cùng là ảnh chụp chung.
Một cô gái ôm cánh tay  , nụ  ngọt ngào.
Anh  chú thích -
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-lot-bo-lop-mat-na-gai-ngoan/p2.html.]
[Lễ tình nhân năm nay cuối cùng cũng   một  nữa .]
3.
 gào  trong nhà vệ sinh nữ.
Bạn bè tưởng   đau bụng, nên  phòng chơi , đợi .
  đến mức  còn chút sức lực nào, chỉ  thể thút thít.
Phải hình dung cảm giác  như thế nào đây?
Giống như  vẫn thường nhắn tin chúc bạn ngủ ngon, chào buổi sáng mỗi ngày,  vẫn thường nhắc nhở bạn ăn uống, ngủ nghỉ và tập thể dục mỗi ngày,  vẫn thường  bạn lải nhải trong điện thoại đến tận khuya, đột nhiên biến mất.
Sự quan tâm, chăm sóc của   dành cho bạn, như bong bóng xà phòng tan biến trong khoảnh khắc.
Bạn tưởng  là    yêu thương, là một  đặc biệt.
Bạn tưởng  đang dùng một trái tim chân thành để sưởi ấm một tảng băng.
 thực  bạn chỉ là trò tiêu khiển lúc   buồn chán mà thôi.
Khi bạn đang tưởng tượng về tương lai của hai , thì    đang bận rộn an ủi, vỗ về một cô gái khác.
 nhớ  mỗi    trêu chọc về mối quan hệ của  và Khương Mân,   luôn   một cách mơ hồ: "Tớ và Ân Âm là cả đời gắn bó với ,  thể tách rời.
"Chúng tớ  vội,   vội cái gì?"
 cứ nghĩ   ngại vì mối quan hệ bạn bè,  dám tỏ tình, nên   đợi.
Đợi    thể nhịn  nữa.
Đợi   một  nữa quang minh chính đại giới thiệu mối quan hệ của chúng   mặt  .
Chúng , quen    tròn năm năm  cơ mà.
...
  khỏi nhà vệ sinh,   bồn rửa tay.
Cô gái trong gương mặc chiếc váy liền màu trắng, tóc dài  vai, chỉ  đôi mắt sưng húp đến thảm hại.
Khương Mân thích kiểu con gái ngoan ngoãn, ngọt ngào, ngây thơ như chú thỏ con.
Vì ,  kìm nén tính khí lạnh nhạt của , cố gắng ngụy trang thành một đóa hoa dành dành bên cạnh  .
Trước mặt  ,   hút thuốc,  uống rượu,   tục, chơi game cũng giả vờ là  mới tập chơi.
Anh  luôn   bất lực  giúp  giải vây.
"Không   ở đây,    bắt nạt Ân Âm ?"
  thể thấy,    thích cảm giác .
 giả tạo vẫn là giả tạo.
   là gái ngoan thực sự,   cũng chỉ là  diễn kịch nhập tâm mà thôi.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Nhượng đang đợi ở cửa vội vàng chạy đến, nhíu mày: "Chị  ? Khó chịu ?"
 ngẩn : "Em... em   chơi ?"
Nhìn thấy đôi mắt sưng húp của , Khương Nhượng  sững sờ, nhanh chóng lấy giấy ăn lau nước mắt cho .
"Sao  ?
"Có cần em đưa chị về ?"