Ngày hôm ,  khi ăn sáng,   dạo quanh biệt thự một cách vu vơ.
Thỉnh thoảng  nhấc điện thoại lên  những bình luận chế nhạo Bạch Tinh Tinh.
Say khi thực sự chán nản liền lái xe  vòng quanh.
Lái xe nửa tiếng,  thực sự  lái xe xuống tầng  của công ty Tống Yến.
  chiếc xe,    trong gương và tự nhủ:
"Thật ,  mày  tao nhớ Tống Yến?"
Đỗ xe xong,  bước  công ty, cô nhân viên lễ tân mỉm  chào đón .
Sau đó cô  chỉ  khu vực nghỉ ngơi,  ở đó  một cô gái  đợi   lâu.
  về hướng ngón tay của cô , một bóng dáng quen thuộc lao thẳng về phía .
Cô  liên tục hét tên , còn cầm một con d//ao  tay.
Đồng tử của  giãn  ngay lập tức,  bỏ chạy.
Khi cô gái ở quầy lễ tân thấy  điều gì đó  , cô  lập tức hoảng sợ gọi bảo vệ.
Bạch Tinh Tinh vung đao chạy nhanh.
Vì đang  dạo nên   dép lê, lòng bàn chân  trượt, nặng nề ngã xuống đất.
Bạch Tinh Tinh thấy ,  như //ên.
Cô   chậm  và bước từng bước về phía :
"Vân Chi Nghi, đều là  của cô, cô cướp  bạn trai của , con kh//ốn ,   ngươi  trả giá bằng mạng sống của ."
Ngay khi cô  chuẩn  đến gần ,   thấy một chiếc gạt tàn cách đó  xa.
Một tiếng bộp lớn vang lên, Bạch Tinh Tinh   đánh bất tỉnh, con d//ao trong tay rơi ngay cạnh .
 hít một  thật sâu,  cảm xúc đều tan vỡ ngay khi  thấy Tống Yến lao  khỏi thang máy.
 lao  vòng tay , nước mắt chảy dài  má.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-quen-duoc-ban-trai-cuc-pham/chuong-14.html.]
Nhân viên bảo vệ đến muộn  thấy điều ,  gọi cảnh sát và kéo Bạch Tinh Tinh sang một bên.
Tống Yến vỗ lưng     hết.
  ủy khuất đến mức  điều   đều nghẹn  trong cổ họng, cuối cùng     một điều mà chính  cũng cho là quá đáng:
“Lấy cái gạt tàn đó cho ,  mang về nhà để phòng .”
Một tháng     tin về Bạch Tinh Tinh.
Cô  //ên , //ên trong tù.
Còn  thì đang thảo luận về đám cưới với Tống Yến.
Khi đang chọn váy cưới,  nhận   nhiều cuộc gọi mà  mãi chẳng  ai trả lời.
"Tính chơi khăm  khác hả, coi chừng  tống cổ  tù đó."
 tức giận định cúp máy nhưng cuối cùng  ở đầu bên  cũng :
"Chi Nghi,  nhớ em."
 giật   khi xác nhận đó là Khương Du,  thích thú trả lời  :
"Rồi ?"
Bên  bỗng vang lên tiếng  nức nở: “Nếu em chịu cho  một cơ hội nữa,   thể cho em một nửa tài sản của tập đoàn Khương .”
Phù——
  lớn: “Nếu là ngày xưa thì chắc  cũng bằng lòng đó, nhưng thu nhập một ngày của chồng  còn nhiều hơn   một năm lận.”
Nói xong  cúp máy, chặn   chút do dự.
Tống Yến  thấy tiếng động liền mở rèm ,  tinh nghịch nháy mắt với  .
“Anh Tống~ Nếu  cưới em, em  thể sở hữu một nửa tài sản công ty của  ?”
Tống Yến dựa  tường  khúc khích: “ và  bộ tài sản của  đều là của em.”