Ánh mắt Phó Dạ Xuyên u trầm, sâu thẳm như biển, thể thấu đáy, đôi môi mím chặt, ánh gắt gao khóa chặt lấy Tô Nam.
Khoảnh khắc , ánh mắt hai giao , thời gian như đông cứng .
Một lúc , Tô Nam thu ánh , cụp mắt xuống, gương mặt vẫn hờ hững, dự án vốn dĩ nắm chắc phần thắng, tồn tại chuyện chia sẻ rủi ro, khác với dự án trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Cự Lập.
Vậy thì, vì chứ?
Tô Nam tài nào hiểu nổi.
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên khựng , thoáng do dự:
“Không vì lý do gì cả. Em thể chọn đồng ý, hoặc từ chối.”
Lời khiến lồng n.g.ự.c Tô Nam khẽ trĩu xuống.
Cô dường như chợt ý thức điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch, đầy mỉa mai:
“Đừng là, đây là tiền bù đắp khi ly hôn mà cố ý dành cho nhé?”
Ngoài lý do đó, cô thật sự nghĩ điều gì khác.
Một nửa câu của Tô Nam kỳ thực là đang thăm dò, như thể chỉ cần dám thừa nhận thì cái tát của cô cũng sẽ ngay lập tức giáng xuống!
Nếu cô là tiểu thư nhà họ Tô mà chỉ là một phụ nữ tầm thường, liệu Phó Dạ Xuyên để tâm đến cô như ?
Vậy nên, thế là để xoa dịu quan hệ, để lương tâm an ?
Lấy lợi nhuận hàng ngàn tỷ chỉ để cân bằng mối quan hệ giữa hai nhà, Phó Dạ Xuyên quả thật là quá hào phóng!
Một thoáng yên lặng kéo dài vài giây, Tần Du đưa mắt hai , kéo tay Tô Nam hiệu.
Cô khẽ hắng giọng:
“Phó tổng, cần gấp gáp câu trả lời ngay? Ai mà đang giăng bẫy ? Hay là thế , để Tô Nam về bàn bạc với công ty . nghĩ cũng gì quá vội vàng, đúng ?”
Tô Nam vô thức sang Tần Du, Tần Du nháy mắt với cô.
Nhìn sự ăn ý giữa hai , Phó Dạ Xuyên mà gật đầu đồng ý, đúng là ngoài dự liệu.
Khi Tô Nam rời , cũng ngăn cản.
Lên xe, Tô Nam nhịn mà hỏi:
“Sao để thẳng câu trả lời?”
Tần Du bật , hừ nhẹ:
“Phó Dạ Xuyên mà giăng bẫy hại nhà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-205-la-bu-dap-sao.html.]
… Im lặng.
Tô Nam đáp:
“Chắc là .”
Dù hai nhà quá thiết, nhưng những phép tắc, xã giao, cũng như hợp tác thương trường vẫn luôn duy trì ở mức .
“Đã thì một thương vụ chắc thắng, sợ lỗ, tại bỏ qua?”
Tô Nam khẽ nhíu mày. Điều mà Phó Dạ Xuyên , cô vô cùng để tâm.
Nếu đây thật sự là bù đắp thì cô cần!
Tần Du thở dài, thấy rõ suy nghĩ trong lòng cô.
“Tô Nam, nhất định chấp nhất câu trả lời của đến ? Nếu là thế… thì thật sự quên ?”
Trong nháy mắt, như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống đầu, cô tỉnh táo hẳn.
“Dù là bù đắp ly hôn chăng nữa thì mắt là cả một ngọn núi vàng đặt ngay mặt. Không ăn cướp, ăn trộm, thì hà cớ gì từ chối tiền bạc?”
Tần Du gần như hết lời khuyên nhủ, chỉ còn thiếu nước dúi tiền tay cô mà thôi!
Giàu thì giàu, nhưng ai chê giàu thêm bao giờ?
Tô Nam ngẩn một thoáng, đôi mắt sáng rực lên, chằm chằm Tần Du.
“ là con nhóc mê tiền!”
Chợt thấy lời Tần Du quả thực vô cùng lý, cô đang do dự cái gì cơ chứ, tự bỏ lỡ một cơ hội như thế ?
Tần Du nhướng mày:
“Từ ngày tiếp quản công ty tớ, từng cơ hội nào mà tớ chịu bỏ qua cả!”
Tô Nam bật , gật gù tán thưởng, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi:
“Cậu đúng! Dù là bù đắp thì cũng là của tớ. Anh thích bù đắp thì nhận!
Dù , cũng chẳng lấy . Phần vốn Tô thị bỏ , sẽ thiếu một xu.”
Dù trong lòng quyết định, nhưng Tô Nam vội vàng trả lời ngay cho Phó Dạ Xuyên.
Chưa lúc.
Về đến nhà, Tô Nam tắm rửa sơ qua, bước thì nhận điện thoại của Trình Ý.
“Tiểu Tô Nam , chị đúng là vô tâm quá đấy! Sao chị thể giao miếng đất cho tên khốn Phó Dạ Xuyên chứ?”