Tô Nam ở vị trí chủ tọa, đầu ngẩng, mắt chỉ dán tập tài liệu mặt.
Ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy một tờ giấy, gương mặt lạnh lùng khinh miệt.
“ lúc lắm, xem dự án trí tuệ nhân tạo bác sĩ gia đình , các mà ăn cắp ?”
Thẩm Khiết sững , còn Thẩm Lê thì phản ứng cực nhanh.
“Ăn cắp? Đây rõ ràng là thành quả nghiên cứu mà công ty chúng bỏ tiền lớn mời các chuyên gia của viện nghiên cứu thực hiện. Hiện giờ hơn chục công ty đặt hàng , tiền bán hàng đạt đến hơn chục tỷ . Chị Tô Nam, cơ hội kiếm tiền như , bỏ lỡ !”
Tô Nam khẽ bật lạnh.
Ký hợp đồng đặt hàng , một khi bồi thường, tiền phạt sẽ gấp ba , thậm chí còn hơn.
Chẳng lẽ coi thường cô đến mức nghĩ cô sẽ dám ngăn cản ?
“Loại tiền thất đức cũng dám kiếm, các nghèo đến phát điên ?”
Không khí xung quanh như chợt lắng . Ánh mắt đều đồng loạt tập trung ba mặt.
Mẹ con Thẩm Khiết, Thẩm Lê ở đây xưa nay tung hoành ngang dọc, ai cũng dám chọc , hôm nay, dám thẳng thừng vả mặt bọn họ, cái cảm giác sảng khoái đó, thật cách nào diễn tả!
“Tô Nam, cô đừng vội trách mắng. Việc là do chú cô đích ký tên, chúng nhà họ Tô, cùng lắm thì là chú cô thôi.”
Thẩm Khiết hừ lạnh một tiếng, rõ ràng chuẩn sẵn đường lui, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý khi tính kế thành công.
Tô Nam liếc bà một cái, môi khẽ nhếch.
“Chuyện báo cảnh sát. Từ xuống , ai nhúng tay, đừng hòng thoát.”
Trước khi đến đây, cô bàn bạc rõ ràng với Tô Dịch Phong.
Công ty ở thành phố J vốn đủ loạn, giờ bắt buộc chấn chỉnh .
Nghe , Thẩm Khiết sững sờ, thể tin nổi mà cô. Thẩm Lê cũng choáng váng, bàn tay siết chặt đến run.
Bọn họ vốn tưởng lôi Tô Dịch Niên thì Tô Nam sẽ dám động.
lúc , từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nặng nề.
“Cô định gì thế, Tô Nam, trong mắt cô còn chú ?”
Giọng Tô Dịch Niên gấp gáp, tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-248-khong-ai-day-co-sao.html.]
Hẳn là của Thẩm Khiết thêm mắm dặm muối mà báo rõ cho ông . Thẩm Khiết như bắt phao cứu sinh, lập tức kéo lấy tay ông .
“Dịch Niên, cuối cùng ông cũng đến… Đứa cháu gái , coi thường thì thôi, giờ ngay cả ông nó cũng tố cáo!”
Tô Dịch Niên trừng mắt cô, giận dữ quát:
“Tô Nam, cô tới đây gì? Chỗ đến lượt cô lên tiếng!”
Đôi mắt Tô Nam trong veo, ngẩng lên, giọng bình thản:
“Công ty thành phố J dính líu đến việc ăn cắp thành quả nghiên cứu hợp tác giữa Tô thị và Cự Lập. Việc , báo cảnh sát.”
Khuôn mặt Tô Dịch Niên tức đến tái xanh.
“Báo cảnh sát? Chuyện trong nhà mà cũng báo cảnh sát? Cô chứng cứ gì chứng minh đây là ăn cắp? Trong thương trường, mấy chuyện bản quyền mập mờ thế đầy rẫy. Dù kiện cáo mà chứng cứ xác thực thì cũng chẳng đến ! Cô nhất định chuyện mất mặt thế ?”
Thẩm Lê sốt ruột phụ họa theo lời ông :
“ thế, chị Tô Nam, đều là sản nghiệp của nhà họ Tô, cũng đều là kiếm tiền cho nhà họ Tô, tự hại ? Lúc các ăn thịt, cũng nên để chúng húp chút canh chứ!”
Tô Nam lạnh, ánh mắt u ám quét qua.
“Bát canh , các xứng.”
Câu đó khiến Tô Dịch Niên tức giận bùng nổ.
“Hỗn xược! Cô đang chuyện với ai đấy?”
“Chú, chú tha thứ cho con nhà lén lút nuôi đàn ông nhanh ? Xem cái mũ xanh đầu đội quen nhỉ?”
“Rầm!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Dịch Niên đỏ bừng mặt, đ.ấ.m mạnh một cái xuống bàn việc mặt cô. Bầu khí lập tức trở nên quái dị, tĩnh lặng.
Lời Tô Nam , lượng thông tin quá lớn, khiến trong thoáng chốc kịp phản ứng.
Tô Nam thản nhiên đó, sắc mặt Thẩm Khiết và Thẩm Lê dần dần biến thành màu gan heo.
Trong lòng cô lạnh lẽo khẩy. Muốn đấu với ai đấu, chọn đấu với cô.
Thẩm Khiết là hồn tiên, gương mặt dữ tợn hiện rõ, hề che giấu. Mồm miệng tuôn những lời chửi rủa khó :
“Tô Nam, cô là đang ly gián chia rẽ. Cô dám chuyện với Dịch Niên như thế ? Mẹ cô c.h.ế.t sớm, ai dạy cô thế nào là lễ phép ?”