Phó lão gia mỉm :
“Thật , cũng là cho Tô Nam. Nếu cơ hội, chúng nhất định sẽ bù đắp cho con bé.”
Tô Dịch Phong khoát tay, nhẹ giọng đáp:
“Toàn là chuyện của bọn trẻ thôi, tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện. Mọi thứ qua thì cứ để qua, Tô Nam cũng để trong lòng. Giờ chỉ cần hai bên giao thiệp bình thường là .”
“Không hiểu chuyện …”
Phó Dạ Xuyên khẽ lặp , đôi mắt sâu tối thoáng lay động, khóe môi nhếch lên một chút.
“Phải .” Hắn , giọng mang theo ý cườ: “Về cứ giao thiệp bình thường .”
Ánh mắt dừng Tô Nam, nụ càng thêm sâu và đầy ẩn ý.
Cảm giác ánh nóng rực bao phủ, Tô Nam vô thức ngẩng lên, bắt gặp ngay đôi mắt . Hắn đang cô, ánh mắt còn ẩn chứa chút dịu dàng khiến cô hiểu nổi.
Tửu Lâu Của Dạ
Hắn cái gì chứ?
Tô Nam nghẹn lời, bụng cũng chợt thấy chẳng ăn nữa. Cô đặt đũa xuống, lườm một cái, trắng mắt vẻ bực bội.
Nào ngờ đối diện chẳng hề tức giận, thậm chí nụ còn càng lúc càng rõ hơn.
Phó Dạ Xuyên dáng vẻ cô tức giận mà vẫn cố nhịn, thấy buồn nên lời. Thì khi nổi giận, cô cũng đáng yêu đến thế, ngay cả cái liếc mắt cũng đến động lòng. Hắn tự hỏi đây phát hiện điều đó.
Lúc , Tô Dịch Phong và Phó lão gia vẫn đang trò chuyện rôm rả. Tô Cẩn liếc em gái và Phó Dạ Xuyên, chỉ thấy hai cứ liếc qua liếc , bầu khí vi diệu tới mức khiến cảm thấy gì đó… sai sai.
“À , Phó tổng.” Tô Cẩn nhẹ, tìm cách đổi đề tài: “Nghe mấy con tàu bên Phó gia hư hại nhiều, nếu cần, tàu của Tô gia thể hỗ trợ vận chuyển.”
Câu khéo kéo ánh mắt của Phó Dạ Xuyên rời khỏi Tô Nam.
Tô Nam thở phào một , tưởng rằng cuối cùng cũng yên, ai ngờ Phó Dạ Xuyên đáp một tiếng “Được”, sang cô, vẫn nở nụ .
Cô thật sự chịu hết nổi! Còn đủ ? Hắn đang định chơi trò gì nữa đây?
Tô Nam cau mày, lạnh giọng với cha :
“Ba, con chợt nhớ là hẹn với Tần Du , con gặp một lát.”
Dù việc quan trọng cũng xong, thêm chỉ càng mệt .
Tô Dịch Phong gật đầu:
“Ừ, , đừng về muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-328-quan-he-binh-thuong.html.]
Cô khẽ mỉm :
“Ba ở chuyện vui vẻ nhé. Tạm biệt ba, tạm biệt chủ tịch Phó.”
Nói xong, Tô Nam cầm túi, xoay bước khỏi phòng, nhưng mới mấy bước, giọng nam trầm thấp phía gọi :
“Tô Nam…”
Cô dừng chân, đầu, vẻ mặt giấu nổi sự khó chịu. Phó Dạ Xuyên từ khi nào bám dai đến ? Ăn trúng t.h.u.ố.c gì ?
“Phó tổng, còn chuyện gì ?”
Giọng cô lạnh tanh, từng chữ đều mang ý xa cách. Đừng tưởng chỉ ăn chung một bữa cơm là thể thiết . Bữa ăn đó vốn chỉ là vì giữ mặt mũi cho lớn hai bên mà thôi.
Phó Dạ Xuyên cô, thoáng khựng , đó từng bước tiến về phía . Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm và áp lực khiến khác vô thức lùi bước.
“Ba của em , chúng giao thiệp bình thường. Vậy thì em cũng nên ngoan ngoãn lời.”
Giọng trầm thấp, lạnh nhạt như chút kiềm chế.
Tô Nam nhíu mày:
“Ông ý như nghĩ.”
“Ồ?” Khóe môi khẽ cong: “Anh nghĩ là ý gì?”
“Làm đang nghĩ cái gì chứ?” Cô bực , giọng đanh .
Vừa dứt lời, cô cảm thấy bàn tay nhẹ hẫng, chiếc điện thoại trong tay nhanh như chớp giật mất.
Phó Dạ Xuyên cúi đầu, đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tùy ý thao tác màn hình. Chỉ vài giây , mở phần danh sách chặn và bỏ chặn của .
“Từ giờ tùy tiện chặn nữa. Nếu em còn thế, sẽ mách với ba em đấy.”
Tô Nam trừng mắt, sững sờ.
Hắn… dám mấy lời vô như mà mặt vẫn tỉnh bơ?
Rõ ràng ba cô dặn giữ cách, mà hiểu thành thường xuyên liên lạc?
Tô Nam thật phát điên. Người đàn ông đúng là đầu óc vấn đề!