Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 100
Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:54:17
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giây tiếp theo, Lục Lăng Tiêu cô vùng vẫy đẩy .
Lạc Khê với ánh mắt thể tin nổi, đưa tay lau thở còn vương môi .
“Anh cái gì ?”
Tim Lạc Khê đập loạn, như thể thể khống chế nổi.
Cánh cửa vẫn mở, ánh sáng và bóng tối đan xen, nửa khuôn mặt Lục Lăng Tiêu che khuất trong bóng mờ, khiến rõ biểu cảm, chỉ thấy bầu khí quanh nặng nề đến nghẹt thở.
Lục Lăng Tiêu khẽ nhếch môi, nhạt:
“ luôn thắc mắc… là cô đang cố tình ‘lạt mềm buộc chặt’, cô cảm thấy bằng ?”
Lạc Khê ngẩn , mới phản ứng — “” trong lời , là chỉ ai.
Thì , đuổi tới tận đây, chỉ vì chuyện đó.
Sau cơn kinh ngạc, trong lòng Lạc Khê dần dâng lên một cơn giận âm ỉ.
Cô siết chặt tay, cúi đầu, nữa, bình tĩnh :
“Lục tổng thật là vô lý. Giữa và vốn chẳng quan hệ gì.
Không gì khiến Lục tổng hiểu lầm, để cho rằng đang ‘lạt mềm buộc chặt’?
Xin , thật gánh nổi danh hiệu đó .”
Lục Lăng Tiêu khẽ hừ một tiếng nhạt.
Cô rõ ràng.
Lạc Khê hít sâu một , thẳng , giọng càng thêm kiên định:
“Hơn nữa, Lục tổng vốn là phong lưu đa tình, giữa bao phụ nữ đều ung dung thành thạo.
Nếu khiến cảm giác tổn thương khi gặp , thì đó là của .
mong đừng tiếp tục lãng phí thời gian và tâm sức nữa — vì thật sự đáng .”
“Cô giận ?”
Lục Lăng Tiêu trong lời cô ẩn chứa sự tức giận.
Mà bản Lạc Khê cũng hiểu, cơn giận đó rốt cuộc đến từ .
Trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh Lục Lăng Tiêu ở khách sạn — dáng vẻ khi đỡ lấy phụ nữ đó, vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt đó khiến cô khó chịu đến nghẹt thở.
Một mới còn dịu dàng quan tâm khác, ngay đó chạy đến tìm cô — như , chẳng quá tệ bạc ?
Cô rõ, bản chẳng tư cách gì để so bì, càng đủ tư cách để giận.
Lạc Khê thêm gì nữa, tránh sang một bên, lạnh giọng:
“Xin Lục tổng tự trọng. Nhà ở. Nếu để bạn cùng phòng đàn ông thường xuyên tới, cô chắc chắn sẽ khó chịu. Vì , mong Lục tổng đừng đến nữa.”
Lục Lăng Tiêu phụ nữ mắt, trong lòng chợt thấy nhói lên một chút.
Không hẳn là đau, nhưng rõ ràng là… khó chịu.
Anh gì thêm, chỉ im lặng hồi lâu xoay rời .
Đến cửa, đầu — nhưng Lạc Khê nữa.
Anh khẽ nhếch môi, bước ngoài.
Cửa khép , Lạc Khê lập tức chốt khóa, dựa lưng cửa, cố gắng trấn tĩnh .
Thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng dâng lên chút hụt hẫng.
Cô tự giễu — rốt cuộc là cô chứ.
Nằm xuống giường, Lạc Khê trằn trọc mãi ngủ nổi.
Mãi đến gần sáng, cô mới mơ mơ màng màng .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trong mơ, một bé xinh chạy đến, ôm chặt lấy chân cô, gọi một tiếng “”.
Lạc Khê sững sờ, trái tim run lên.
Đứa bé đáng yêu đến mức thật, nhưng giọng non nớt, trong trẻo khiến cô kìm cúi xuống ôm lấy.
Đôi mắt, hàng mày của bé trông quen, đáng yêu tinh nghịch, đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm giơ lên, đợi cô bế.
Lạc Khê khom xuống — nhưng một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên:
“Đã bao nhiêu , ngoài để lạ bế con.”
Là Lục Lăng Tiêu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/100.html.]
Cô kinh ngạc xuất hiện phía bé.
Thảo nào bé trông quen như thế — bởi vì gần như là bản thu nhỏ của Lục Lăng Tiêu, từ ánh mắt đến nụ , giống y hệt.
Cậu bé sợ , khẽ :
“… nhưng đó là mà…”
Trong tiếng gọi “” trong trẻo vang lên từng hồi, Lạc Khê giật tỉnh giấc.
Bên ngoài, trời sáng bừng.
Cô toát mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, dậy khẽ đưa tay đặt lên bụng .
Nếu vì giấc mơ đó, lẽ cô quên mất — trong bụng còn một sinh linh mang dòng m.á.u của cô.
Giấc mơ thật đến mức khiến cô ngẩn ngơ.
Cô kìm mà nghĩ: Nếu đứa bé trong bụng cũng đáng yêu như , liệu thật sự thể giao nó cho một đàn ông xa lạ ?
Lạc Khê ép nghĩ vẩn vơ nữa, dậy về phía phòng tắm.
Hôm nay, cô vốn định đến thư viện ôn tài liệu cao học.
Không ngờ, bước khỏi cổng khu chung cư, cô một phụ nữ tầm năm mươi tuổi gọi .
Người phụ nữ từ xa, cất tiếng hỏi:
“Xin hỏi, cô là Lạc tiểu thư ?”
Người gần đây nhất gọi cô bằng cách xưng hô như — chính là Lục Lăng Tiêu.
Lạc Khê ngẩn một lát kịp phản ứng, phụ nữ tới mặt.
Bà tuy tuổi nhưng bảo dưỡng , khuôn mặt thanh nhã, dáng cân đối.
Trên đồ hiệu nhưng mặc giản dị, toát lên vẻ quý phái thể che giấu.
Bà đ.á.n.h giá Lạc Khê từ đầu đến chân, đó mỉm hài lòng.
Lạc Khê bối rối, hỏi:
“Xin hỏi… bác đang gọi cháu ạ?”
Người phụ nữ gật đầu :
“ , là gọi cô.”
Đường Ninh sớm lấy bộ thông tin về Lạc Khê từ Tiêu Kỳ.
Nghe con trai một cô gái xinh thẳng thừng từ chối, bà tò mò hiếu kỳ xem cô gái đó rốt cuộc là như thế nào.
Vì , bà nhờ Tiêu Kỳ cung cấp địa chỉ, theo đó mà tìm đến đây.
Không ngờ vận may của Đường Ninh đến — đến cổng khu nhà gặp ngay Lạc Khê bước .
“Bác là…?” Lạc Khê nhận mặt.
Đường Ninh mỉm hiền hậu:
“ họ Đường, tên là Đường Ninh, cô thể gọi là dì Đường. Chuyện là thế , cô năng khiếu về gốm sứ, nên đến học hỏi chút kinh nghiệm.”
Lạc Khê giật — bà chuyện đó?
Hồi nhỏ, quả thật cô từng học qua một thời gian gốm thủ công, đến năm mười sáu tuổi còn đoạt giải trong một cuộc triển lãm nghệ thuật gốm.
Chiếc cúp và giấy chứng nhận đến giờ vẫn đặt giá sách ở phòng khách nhà cô.
Sau đó, bố nuôi lượt qua đời, cô cũng còn tiếp tục theo học nữa.
Lên đại học, cô từng dạy trẻ nhỏ gốm thủ công hai , chỉ để kiếm chút tiền sinh hoạt — từ khi quen Tống Mục Sâm, cô cũng động tới nữa.
phụ nữ mặt, chuyện cũ đến thế?
Tất nhiên Đường Ninh khả năng “tiên tri” gì cả — là do Tiêu Kỳ đến nhà, trông thấy cúp và chứng nhận trong phòng khách, tiện miệng kể với bà lão mà thôi…
Thấy bà tỏ chân thành, Lạc Khê cũng thật:
“Thực đó đều là chuyện hồi nhỏ , cháu cũng nhiều năm còn đụng đến đất sét nữa…”
Chưa kịp dứt lời, Đường Ninh tươi :
“Không , cũng chỉ là yêu thích thôi. Vậy… thể nhà cô một lát ?”
Mặc dù phụ nữ mặt trông hòa nhã, nhưng dù cũng là xa lạ, đột nhiên nhà, Lạc Khê vẫn cảm thấy nên cẩn trọng.
Đường Ninh cực kỳ tự nhiên, kéo tay Lạc Khê :
“Yên tâm, . nhiều điều hỏi cô lắm — mà ở đây nóng quá…”
Nói , bà còn đầu hiệu cho chiếc xe sang phía , ý bảo tài xế lái xe .