Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 104-105

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:55:11
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Khê đầu thì phát hiện từ lúc nào, Lục Lăng Tiêu ngay lưng .

Cái xoay bất ngờ khiến hai suýt nữa va .

Trong khái niệm của Lạc Khê, cách vượt quá xa cái gọi là “ cách an giữa nam và nữ”.

phía cô chính là bệ bếp, Lục Lăng Tiêu chặn đường lui, dồn cô góc c.h.ế.t.

Anh một tay đút túi quần, cúi xuống cô từ cao.

Khoảng cách gần đến mức, từ xuống, thể thấy rõ hàng mi dài, sống mũi cao thẳng của cô, thậm chí còn thấy cả lớp lông tơ mịn má. 

Da thịt trắng mịn đến mức chút lỗ chân lông nào.

Lục Lăng Tiêu khẽ nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi:

 “Cô thấy như thú vị ?”

Lạc Khê buộc ngẩng cằm, hàng mi run rẩy, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn. 

hiểu lời ý gì.

Khóe môi Lục Lăng Tiêu khẽ nhếch, nơi đuôi mắt bớt đỏ càng trở nên rõ rệt. 

Cộng thêm nụ nửa như trêu chọc nửa như lạnh lùng, khí thế thể dùng bốn chữ “nam sắc bức ” để hình dung.

Không hiểu vì , mỗi cô như , trong đầu Lạc Khê hiện lên từ “kinh diễm”.

Anh như kết tinh của vô loại mỹ cảm mạnh mẽ hòa quyện, đến mức khó tin, nhưng hề mang chút nữ tính.

Ngược , khí thế áp đảo quanh càng khiến vẻ thêm phần sắc bén, chói mắt.

Lạc Khê theo phản xạ đưa tay chống n.g.ự.c , lùi một chút.

ngờ chạm qua lớp áo sơ mi, cảm nhận ấm cơ thể , cô hoảng hốt mà rụt tay.

Chính sự giằng co nửa đẩy nửa khiến gương mặt Lục Lăng Tiêu càng thêm vẻ mỉa mai.

Trong mắt , đây chẳng là “ từ chối mà như ngầm đáp ứng” ?

 Thủ đoạn thật cao tay.

Khoảnh khắc , buông cằm cô , vòng tay ôm chặt lấy eo, kéo cô về phía .

“Vậy thì… cô tìm đến nhà ?”

Lạc Khê lúc mới phản ứng đang hỏi điều gì.

Kinh hoảng mặt dần tức giận thế, cô giãy giụa thoát .

Đáng tiếc, cánh tay ôm chặt của như gọng kìm, để cho cô chút cơ hội nào.

Ngay giây tiếp theo, thở của cô cắt đứt.

Lục Lăng Tiêu cúi xuống, môi áp lên môi cô.

Lạc Khê còn đường lui, hai tay chống lên n.g.ự.c , nhưng chẳng thể đẩy nổi.

Khác hẳn uống rượu, nụ hôn chỉ là bộc phát đầy cưỡng ép, tràn ngập tức giận, chứa ham .

khác.

Anh hôn tới, thế công ào ạt, chiếm lĩnh từng tấc, cho cô nửa điểm né tránh, buộc cô dù cũng chấp nhận.

Hơn nữa, đây là trong nhà, với bao ở đó…

Điều khiến Lạc Khê cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Ưm…”

Cơ thể cô run rẩy, còn lùi , nửa ngả , một tay bấu chặt bệ bếp để chống đỡ.

Hơi thở quấn quít, cuốn vòng vây của .

Tiếng bước chân của Dì Bạch vang vọng từ cầu thang truyền xuống.

trả lời bác sĩ gia đình Tống Quân:

“Tốt nhất là nước ấm 50 độ, đừng quá nóng cũng đừng quá lạnh, trong đó cho thêm một chút đường…”

“Vâng, bác sĩ Tống, , chuẩn cho phu nhân đây.”

Nghe đến đây, mắt Lạc Khê bỗng mở to, bàn tay siết chặt lấy n.g.ự.c áo , dùng hết sức đẩy, nhưng vẫn vững vàng nhúc nhích, ngược còn áp sát hơn.

Ngực áo sơ mi cô vò nhăn cả một mảng.

105

Tiếng bước chân của Dì Bạch càng lúc càng gần, miệng còn lẩm bẩm:

“Ơ? Cô Lạc ? Đi ?”

Nghe thấy giọng Dì Bạch đến ngay cửa, trong cơn phẫn nộ, Lạc Khê dùng sức đẩy Lục Lăng Tiêu .

Lục Lăng Tiêu chỉ lùi nửa bước, vững vàng đó.

Trái ngược với sự hoảng loạn rối bời của Lạc Khê, tỏ cực kỳ điềm tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/104-105.html.]

Lạc Khê xoay ngoài, đến cửa thì đụng mặt Dì Bạch.

Dì Bạch cô bất ngờ xuất hiện từ trong giật , ánh mắt rơi xuống gương mặt đỏ bừng kỳ lạ của cô, thấy môi sưng đỏ, son cũng lem nhoè.

Dì Bạch ngạc nhiên hỏi:

Vịt Trắng Lội Cỏ

 “Cô Lạc, mặt cô đỏ thế? Bị dị ứng ?”

Không còn gì khó xử hơn lúc , Lạc Khê nên trả lời thế nào.

Mãi đến khi Dì Bạch thấy Lục Lăng Tiêu từ phía .

Anh bước thong dong, cứ như từng xảy chuyện gì, vòng qua hai rời .

Ánh mắt Dì Bạch Đường theo cho đến khi đến cầu thang mới thu về.

Cùng lúc đó, Lạc Khê thẹn giận, thẳng phòng khách, cầm lấy túi sofa, một lời, giống như chạy trốn mà rời khỏi đó.

Dì Bạch ở cửa bếp, cảnh tượng kỳ lạ , trong thoáng chốc quên mất đến đây gì.

Lạc Khê tức giận trở về nhà, phát hiện một đàn ông đang cửa.

Cô dừng bước, đàn ông cũng đầu .

“Lạc Khê…”

Không ngờ là Tống Mục Sâm.

Lạc Khê khó hiểu, tìm đến tận đây?

Nhiều ngày gặp, ánh mắt Tống Mục Sâm tràn đầy mong chờ.

Đáng tiếc, Lạc Khê chẳng để ý, trực tiếp vòng qua , lấy chìa khoá mở cửa.

Ngay khi cửa mở, Tống Mục Sâm giữ lấy cổ tay cô, hỏi:

 “Trễ thế , em ?”

Trong lòng vốn đầy bực bội, nay thấy Tống Mục Sâm, Lạc Khê càng thêm cáu kỉnh.

Cô hất mạnh tay , lạnh lùng :

thì liên quan gì đến ? Buông !”

Nói xong, cô xoay nhà, mạnh tay đóng cửa .

Tống Mục Sâm chặn ngoài cửa, trầm mặc một lúc bước lên gõ cửa.

Hắn hướng trong :

“Lạc Khê, em mở cửa , chúng chuyện ?”

Lạc Khê đáp.

Hắn tiếp tục gõ.

Thời gian trôi qua, trong nhà vẫn im lìm, cuối cùng Tống Mục Sâm đành lấy điện thoại gọi cho cô hết đến khác.

Bị quấy rầy đến chịu nổi, Lạc Khê bực tức bắt máy:

“Anh còn như nữa, báo cảnh sát đấy!”

Bên điện thoại lập tức yên lặng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài cũng biến mất.

Lạc Khê thở dài một , tâm trạng lúc tồi tệ đến cực điểm.

hiểu, rốt cuộc sai gì? Vì chịu đựng những điều ?

Điện thoại đổ chuông, Lạc Khê cáu tiết, nhấc máy liền quát:

 “Tống Mục Sâm, còn xong ?”

Đầu dây bên im lặng hai giây, đó vang lên giọng của Tăng Vân

“Lạc Khê?”

Nghe thấy Tống Mục Sâm, Lạc Khê vội đưa điện thoại , :

 “Xin , em nhầm.”

Giọng Tăng Vân trầm , nho nhã:

“Lạc Khê, em gặp rắc rối gì ?”

Trong đầu rối như tơ vò, nhưng cô vẫn đáp:

 “Không, em . Anh tìm em chuyện gì ?”

Tăng Vân lúc mới yên tâm, :

 “À, là thế , cuối tuần trường buổi hội thảo kỹ thuật, trùng với hướng nghiên cứu của em. Nếu em hứng thú, thể đến thử.”

 

Loading...