Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 112-113
Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:56:50
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
112
Lạc Tố Tố thực sự lóc t.h.ả.m thiết, còn chút dáng vẻ bộ tịch như nữa.
Cô bấu chặt lấy tay Tống Mục Sâm, nghẹn ngào:
“Mục Sâm, tin em, em thật sự lừa dối ! Em đúng là cô bất ngờ đẩy ngã mới dẫn đến sảy thai… thật sự là Lạc Khê trả thù em…”
Đến lúc , cô vẫn quên bôi nhọ Lạc Khê.
Tống Mục Sâm nghiến răng ken két, cơn giận suýt nữa nghiền nát cả hàm răng .
Ánh mắt lướt qua gương mặt ướt đẫm nước mắt, xí vì lóc của Lạc Tố Tố, sang Phùng Thanh vẫn im lặng bên cạnh.
Chỉ thoáng liếc một cái, liền hiểu rõ — hai con sớm thông đồng.
Nếu thì với tính khí đanh đá của Phùng Thanh, thể trầm mặc bất thường đến thế?
Càng nghĩ, Tống Mục Sâm càng tin chắc phán đoán trong lòng.
Hắn trầm giọng, gương mặt u ám:
“Được thôi, đồng ý cho cô thêm một cơ hội để chứng minh.”
“Thật ?” Lạc Tố Tố lập tức ngừng , khóe môi còn vương nét , tưởng rằng tin cô .
câu tiếp theo của Tống Mục Sâm khiến nụ đông cứng:
“ sẽ đưa cô đến một bệnh viện khác ngay bây giờ, đích tìm trưởng khoa chuyên môn kiểm tra , xem rốt cuộc cô thật sự sảy thai .”
Trong nháy mắt, mặt Lạc Tố Tố trắng bệch.
Cô theo bản năng lắc đầu, lắp bắp:
“Không… cần . Bệnh viện lắm , tại đổi? Em …”
Tống Mục Sâm khẩy:
“Cô đang sợ cái gì?”
Lạc Tố Tố càng hoảng loạn:
“Em lừa dối , Mục Sâm, em yêu nhiều đến thế nào mà, em thể gạt chứ…”
Ngay cả Phùng Thanh cũng vội vàng nhào tới, hoảng hốt đỡ:
“Mục Sâm, cho dù Lạc Khê cố ý, thì Tố Tố khi sảy thai cơ thể còn yếu, thích hợp chạy chạy .
Phụ nữ khi sảy thai mà nghỉ ngơi, vất vả quá sẽ hại thể đó!”
Tống Mục Sâm khinh miệt bà :
“Lạc Khê cũng là con gái ruột của bà, cùng mang họ Lạc.
Tại một đứa thì bà dạy thành đáng ghét thế , còn một đứa, bao năm nay từng oán trách các lấy một câu?
Cả nhà các hết đến khác đẩy cô chỗ c.h.ế.t.”
Phùng Thanh mấy lời chặn họng, phản bác thế nào.
Tống Mục Sâm nhếch môi, nở nụ gằn:
“Đến giờ phút , mới nhận mù quáng thế nào. Người như Lạc Khê trân trọng, chọn một kẻ ngu xuẩn ác độc như cô…”
Lạc Tố Tố đến lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nước mũi nước mắt hòa thành một, chỉ còn nghẹn ngào chẳng thành lời.
Tống Mục Sâm gương mặt khiến chán ghét , cuối cùng lạnh lùng tuyên bố:
“Nếu cô dám cùng đến bệnh viện khác kiểm tra, nghĩa là đứa trẻ trong bụng cô vốn dĩ chẳng còn.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô chỉ chờ một cơ hội, vu oan cho Lạc Khê… Lạc Tố Tố, đây nể mặt cái thai, nhẫn nhịn việc cô . Giờ thì đứa trẻ còn, giữa và cô cũng chẳng còn gì để nữa.”
Lạc Tố Tố òa , lao đến ôm chặt lấy thắt lưng , nước mắt nước mũi dính đầy quần áo:
“Mục Sâm, tin em , em thật lòng yêu mà! Em em sai , xin cho em một cơ hội nữa, ? Chúng thể sinh thêm con mà…”
Tống Mục Sâm ghê tởm đẩy mạnh cô :
“Cơ hội? Cô xứng ?”
Dứt lời, lưng bỏ thẳng.
“Mục Sâm? Đừng mà! Em bỏ em! Quay !”
Lạc Tố Tố mặc kệ còn mặc áo bệnh nhân, lập tức nhảy xuống giường, chân trần lao theo ngoài.
113
Khi ngang qua hành lang cấp cứu, Tống Mục Sâm bước thì thấy Lạc Khê cũng lấy t.h.u.ố.c xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/112-113.html.]
Hắn sải những bước dài tới, lưng là Lạc Tố Tố dáng vẻ chật vật, chân trần đuổi theo phía .
“Mục Sâm, đừng , em cầu xin . Em thật, chuyện đứa bé trong bụng em mất thật sự liên quan đến Lạc Khê. Anh em một cái …”
Thế nhưng, cho dù cô lóc cầu xin thế nào, Tống Mục Sâm vẫn hề dừng , thoáng chốc khỏi cửa lớn phòng cấp cứu.
Lạc Khê khựng bước chân, lặng lẽ cảnh tượng mắt.
Xung quanh, qua đều chỉ trỏ bàn tán. Lạc Tố Tố thì lóc đến nỗi mất hết hình tượng.
Hôm , khi Lạc Khê tỉnh dậy thì là buổi chiều.
Tối qua ở bệnh viện giằng co tới tận khuya, cánh tay đau đến mức gần như tài nào chợp mắt , mãi đến khi trời sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ một lúc.
Vừa tỉnh dậy, cô nhận điện thoại của Tăng Vân
Anh mang theo ít tài liệu ôn thi cao học, tiện đường ngang khu gần nhà Lạc Khê nên hỏi xem cô rảnh lấy .
Lạc Khê dĩ nhiên từ chối, liền vui vẻ đồng ý ngay.
Xe của Tăng Vân đỗ ở ngã tư gần nhà cô. Thấy cô tới, từ trong xe bước , tay trái ôm một chồng sách và tài liệu dày cộp.
Anh :
“Những tài liệu đều ích cho kỳ thi cao học của em, giúp em đ.á.n.h dấu những phần trọng điểm , như thể tiết kiệm ít thời gian.”
Lạc Khê cảm kích vô cùng.
khi nhận lấy tập tài liệu từ tay , khớp khuỷu tay nhói lên một cái.
Cô lập tức đổi sang tay còn .
Ngay lúc , Tăng Vân cũng nhận điều bất thường, ánh mắt dừng cánh tay cô:
“Tay em thế? Bị thương ?”
Lạc Khê gượng:
“Không cẩn thận trật một chút thôi.”
“Sớm tay em thương, mang lên tận nhà cho em .” – Tăng Vân định đưa tay cầm lấy đống sách.
Lạc Khê liền từ chối:
“Không , em tự .”
Trong mắt Tăng Vân vẫn còn sự lo lắng, nhưng thấy cô kiên quyết như , cũng tiện thêm.
Lạc Khê mỉm :
“Anh còn bận việc thì nhanh , em . Thật sự cảm ơn nhiều lắm.”
Nói xong, cô cũng lùi một bước, chuẩn tiễn Tăng Vân rời .
Thấy thế, Tăng Vân đành đáp:
“Vậy , em cũng cẩn thận nhé.”
“Vâng.”
Đợi xe Tăng Vân khuất khỏi tầm mắt, Lạc Khê mới thu nụ , đặt chồng sách nặng nề lên bồn hoa bên cạnh.
Nghỉ ngơi một lát, cô mới xách chúng trở về khu chung cư.
Ở gần đình hóng mát trong khu, lão Ngô đang đ.á.n.h cờ cùng một khác.
Như thường lệ, Lạc Khê lên tiếng chào ông, định ngang qua.
dứt lời, ánh mắt cô bỗng dừng bóng dáng cao ráo ở đối diện.
Người đang chơi cờ với lão Ngô – là Lục Lăng Tiêu?
Bước chân Lạc Khê lập tức khựng , gương mặt đầy kinh ngạc.
Cô còn tưởng nhầm. Hôm nay mặc sơ mi và quần tây, đeo cà vạt, thoạt khá thoải mái.
Một chân dài chống lên bậc thang, khuỷu tay đặt lên gối, dáng tùy ý cúi xuống chăm chú bàn cờ.
Chỉ đến khi thấy giọng của Lạc Khê, mới ngẩng đầu.
Một nhân vật như Lục Lăng Tiêu xuất hiện ở nơi , thật sự chẳng ăn nhập gì với cảnh vật xung quanh.
Lão Ngô hớn hở sang Lạc Khê:
“Cháu về , Tiểu Lục vẫn đang chờ cháu đấy. Cậu tiện thể bồi đ.á.n.h một ván, ai ngờ thua thảm, vài chiêu đ.á.n.h gọn , thật là lợi hại quá.”
Lão Ngô vốn là cao thủ cờ tướng của khu , thế mà Lục Lăng Tiêu đ.á.n.h cho thua tan tác, tự nhiên trong lòng chút cam tâm.