Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 114-115
Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:57:07
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
114
Nói xong, lão Ngô sang hỏi Lục Lăng Tiêu:
“Tiểu Lục , đ.á.n.h cờ giỏi thật đấy.”
Lục Lăng Tiêu thấy Lạc Khê trở về, liền buông quân cờ trong tay, thẳng dậy, ngẩng đầu về phía cô.
Lão Ngô trông thấy , :
“Thôi , mau bầu bạn với Tiểu Khê , dám chậm trễ thời gian yêu đương của thanh niên các .
Khi nào rảnh, đấu thêm ván nữa… À mà, cờ của giỏi thế, học bài bản ?”
Lạc Khê vội vàng mở miệng:
“Lão Ngô, …” – bạn trai cháu.
mấy chữ cuối còn kịp , Lục Lăng Tiêu lên tiếng:
“Cháu học qua, chỉ là hồi nhỏ chơi vài ván với ông nội thôi.”
“Chơi vài ván mà giỏi thế ? Ta tin .”
Lục Lăng Tiêu mỉm bình thản. Quả thật cũng chỉ chơi mấy , nhưng điều… ông nội từng là quán quân quốc môn cờ tướng.
Câu của khéo léo cắt ngang lời giải thích còn dang dở của Lạc Khê.
Mà lão Ngô cũng chẳng để ý, vẫn chăm chú nghiên cứu bàn cờ mặt.
Lục Lăng Tiêu thẳng đến mặt Lạc Khê, thấy cô đang một tay ôm chặt chồng sách dày cộp.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Anh chẳng hề hỏi han, trực tiếp giật lấy từ tay cô, ung dung .
Đường đến nhà Lạc Khê, quả là quá quen thuộc.
Lạc Khê thấy lão Ngô vẫn đang mải mê suy tính thế cờ, cũng tiện giải thích thêm, đành bước nhanh theo .
Đến cửa nhà, Lạc Khê lập tức giành chồng sách trong tay .
Sắc mặt cô xa cách, chẳng buồn liếc :
“Cảm ơn giúp mang sách lên, nhà tiện mời , về .”
Lời ngoài mặt khách sáo, nhưng hàm ý rõ ràng – tiễn khách.
Lục Lăng Tiêu Lạc Khê vẫn còn giận chuyện .
Anh mỉm :
“Hôm nay tới là để xin . mời cô đến dạy gốm, còn tưởng…”
Lạc Khê liền cắt ngang, lạnh lùng tiếp lời:
“Anh tưởng rằng, bất cứ phụ nữ nào xuất hiện mặt , đều là cố ý tiếp cận, ý đồ với , đúng ?”
Quả thật là như .
Thế nhưng Lục Lăng Tiêu đáp. Có lẽ Lạc Khê là ngoại lệ – càng nhiều từ chối, càng khiến để tâm.
Nhất là trong gian bếp ở biệt thự, khi hôn cô, đến bây giờ nhớ , vẫn còn dư vị.
Lạc Khê lấy chìa khóa mở cửa, :
“Nếu nghĩ đang ‘lạt mềm buộc chặt’, thì cứ việc nghĩ thế.
giải thích. cũng phiền về với Dì Đường, tiện tiếp tục dạy gốm nữa, nhờ bà tìm khác, cũng tránh cho tiếp tục gây hiểu lầm…”
Khóe môi Lục Lăng Tiêu vẫn giữ nụ nhàn nhạt.
Lạc Khê thêm:
“Còn nữa, lát nữa khi ngang qua đình hóng mát, cũng phiền giải thích với lão Ngô một câu – bạn trai . Chúng chẳng hề quen.”
Lục Lăng Tiêu chậm rãi đáp:
“Đã hôn hai , mà còn bảo quen ?”
Quả nhiên…
Lạc Khê phắt , tức giận trừng mắt .
Hai đó, rõ ràng cô đều ép buộc. Anh còn mặt mũi nào mà như ?!
Thấy cô thật sự nổi giận, Lục Lăng Tiêu liền nắm lấy cánh tay cô:
“Đưa , chồng sách nặng lắm, để mang cho.”
Chưa kịp hết, Lạc Khê “a—” khẽ kêu một tiếng, vội vàng rụt tay .
chỗ Lục Lăng Tiêu nắm , chính là cánh tay đang thương của cô.
115
Lục Lăng Tiêu cũng nhận sự khác thường của Lạc Khê.
Cô đau đến mức mày nhíu chặt, đành đưa chồng sách cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/114-115.html.]
Cánh tay thương, cô khẽ đỡ lấy:
“Không cẩn thận ngã, bong gân thôi.”
Lục Lăng Tiêu nhận lấy sách, ánh mắt vẫn rời khỏi cánh tay cô:
“Vào trong , để xem.”
Lạc Khê vốn từ chối, nhưng nhanh hơn một bước, mở cửa .
Sau khi nhà, đặt chồng sách sang một bên, chỗ khuỷu tay thương của cô.
Lạc Khê theo bản năng bất kỳ tiếp xúc nào với , nhưng vẫn kéo .
Anh chăm chú , hỏi:
“Đã đến bệnh viện ?”
“Rồi, bác sĩ , nghỉ ngơi một thời gian sẽ tự khỏi.”
Lục Lăng Tiêu gật đầu:
“Vậy thì thời gian tuyệt đối đừng mang vác nặng. Vết thương ở khuỷu tay bây giờ thể thấy gì, nhưng tuổi sẽ để di chứng.”
Đây là đầu tiên Lạc Khê thấy trong mắt sự quan tâm chân thành như .
Cô tự nhắc nhở rơi cái bẫy dịu dàng .
Dù thì, lẽ chỉ một lát nữa thôi, sẽ mỉm bên cạnh một phụ nữ khác.
“Ăn cơm ?” – Lục Lăng Tiêu hỏi.
Lạc Khê đến bên chồng sách, cúi đầu lật giở vài trang:
“Chưa, nhưng cũng thấy đói lắm.”
rõ ràng lúc là giờ cơm tối.
Trong nhà Lạc Khê lúc nào cũng sạch sẽ, bếp cũng – dấu vết nấu ăn.
Căn nhà nhỏ, chỉ cần đảo mắt là hết.
Cô :
“Anh cũng thấy , khuỷu tay thương, tiện nấu cơm.
Nếu còn chuyện gì khác, thì giữ ăn tối nữa. Cảm ơn giúp mang sách lên.”
Rõ ràng – tiễn khách.
Lục Lăng Tiêu im lặng cô một lúc, chẳng những rời , mà còn thản nhiên bước đến xuống ghế sofa.
Sau đó, rút điện thoại gọi cho Tiêu Kỳ.
“Cậu mua bữa tối mang qua đây, đang ở nhà cô Lạc ở đường Ngọc Lâm.”
Đầu dây bên , Tiêu Kỳ sững sờ vài giây, vội đáp:
“Vâng, Lục tổng, ngay. À… xin hỏi cô Lạc kiêng kỵ món gì ?”
Lục Lăng Tiêu thoáng sang Lạc Khê:
“Kiêng đồ sống, cay và hải sản. Còn đều .”
Lạc Khê sững – những , mà còn tự tiện quyết định cả việc ăn uống của ?!
Trước vẻ mặt thể tin nổi của cô, Lục Lăng Tiêu chỉ mỉm :
“ lúc cũng ăn tối.”
Lạc Khê nghẹn họng – chuyện ăn thì liên quan gì đến cô?
“Ăn cùng nhé?”
Lúc mới nhớ hỏi ý kiến cô.
Lạc Khê: “…”
Tiêu Kỳ quả nhiên việc nhanh, đầy nửa tiếng mang tới bốn món một canh.
Chỉ bao bì tinh xảo thôi, Lạc Khê cũng giá cả chắc chắn hề rẻ.
Lục Lăng Tiêu nhận đồ từ tay giao, bày từng món một lên bàn ăn.
Xong xuôi, , với Lạc Khê:
“Đi rửa tay, ăn cơm.”
Ở chính ngôi nhà của , khác lệnh, cảm giác thật sự khó tả.
cuối cùng, cô vẫn lời, rửa tay xong tới bàn.
Từ tối hôm qua khi về từ bệnh viện đến giờ, Lạc Khê hề ăn gì, bụng quả thực cũng đói.
Lục Lăng Tiêu đặt một chén cơm nhỏ rắc mè đen ở vị trí đối diện, :
“Lại đây nếm thử xem, hợp khẩu vị ?”