Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 126-127

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:59:04
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

126

Trong mắt Lạc Khê bùng lên lửa giận.

Tống Mục Sâm giận đến mức bật .

Hắn khan vài tiếng đầy mỉa mai, tức giận kéo mạnh cà vạt sang hai bên giật hẳn xuống.

Hắn gần như thở nổi nữa.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Tống Mục Sâm gắng sức đè nén cơn giận, hỏi:

“Em thật với một câu, lúc ly hôn với em m.a.n.g t.h.a.i con của đàn ông khác ?”

Lạc Khê rời mắt, chằm chằm , nét mỉa mai mặt càng đậm:

.”

Ánh mắt Tống Mục Sâm như bùng lửa, hận đến mức bóp c.h.ế.t Lạc Khê ngay tại chỗ.

Không ngờ Lạc Khê ngay đó:

“Chẳng lẽ đây là ‘tác phẩm’ của ?”

Sắc mặt Tống Mục Sâm lập tức đông cứng.

Trong đầu vang lên một tiếng “ầm” lớn, cả cơ thể như rút sạch sức lực.

Lạc Khê tiến lên một bước, thẳng mắt , :

“Vì ở bên Lạc Tố Tố, đưa thứ của đàn ông khác trong bụng . Đây chẳng chính là kết quả mà thấy ?”

Bị Lạc Khê ép sát, Tống Mục Sâm theo bản năng lùi một bước, ngay cả sắc m.á.u mặt cũng thoáng chốc rút sạch.

Ánh mắt hoảng loạn, chẳng nên trốn .

Lạc Khê châm chọc đến cực điểm:

chỉ mang thai, mà còn sẽ sinh đứa bé . Giờ thì hài lòng ?”

Tống Mục Sâm há hốc mồm, thốt nổi một lời.

Lạc Khê hất mạnh , bước về phía cửa thoát hiểm.

Vừa tới cửa, Tống Mục Sâm đuổi theo, nắm chặt cổ tay.

Hắn kéo cô, :

“Đi, bây giờ, đưa em bỏ cái nghiệt chủng . Anh thể coi như chuyện gì xảy , chúng tái hôn.”

Lạc Khê mà như chuyện nực nhất đời.

Cứ như cuộc đời cô trong tay Tống Mục Sâm:

Hắn cô m.a.n.g t.h.a.i đứa con hoang thì cô mang.

Muốn ly hôn thì cô ly hôn.

Giờ đến cả tái hôn cũng cần sự đồng ý của cô.

Cứ như chỉ cần , cô vô điều kiện gật đầu.

Tống Mục Sâm lấy tự tin như thế?

Tự tin đến mức cho rằng tội của đều thể bỏ qua, chỉ cần một câu gọi thì Lạc Khê ngoan ngoãn theo sắp đặt.

Lạc Khê gắng sức giật cổ tay khỏi tay

“Tống Mục Sâm, coi như bỏ qua thì coi như bỏ qua? Anh bao giờ hỏi bỏ qua ?”

Tống Mục Sâm sững .

Lạc Khê tiếp:

“Trước đây, nỗi nhục do chuyện mang khiến sống bằng c.h.ế.t. 

giờ thậm chí cảm thấy, m.a.n.g t.h.a.i con của khác cũng chẳng gì tệ. 

đối phương là ai, ghê tởm thế nào, thì vẫn còn hơn

Anh bây giờ thấy may mắn nhường nào vì đứa bé đến ?”

Bởi vì chính đứa bé cứu mạng bà ngoại cô!

Còn Tống Mục Sâm từng cho cô gì?

Ngoài vô phản bội, ngoài việc chà đạp giày xéo lên lòng tự trọng của cô, từng cho cái gì?

Giờ thì nỗi nhục đó cuối cùng cũng trả cho

Không gì khiến cô hả hơn thế.

Trong đầu Tống Mục Sâm rối như tơ vò.

vẫn chịu bỏ cuộc, giọng dịu xuống, với Lạc Khê:

“Anh đây đúng là một thằng khốn nạn. 

giờ nhận sai lầm, thể đổi. đứa bé thì thể giữ

Em thậm chí còn cha nó là ai… Lạc Khê, em tin , chúng thể con, một đứa con chỉ thuộc về hai chúng …”

Đến tận lúc , Tống Mục Sâm vẫn còn nghĩ cơ hội.

Lạc Khê dứt khoát từ chối:

“Tống Mục Sâm, ngây thơ quá . thể nào tái hôn với , càng bao giờ sinh con cho . Anh ?”

Tống Mục Sâm khó tin, lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/126-127.html.]

Lạc Khê bật lạnh lẽo:

“Bởi vì xứng.”

127

Tống Mục Sâm tin nổi những gì .

Lạc Khê cũng định cho một chút cơ hội nào, chỉ nhanh chóng rời xa.

Mãi đến lúc , Tống Mục Sâm mới thật sự nhận — Lạc Khê cuối cùng còn thuộc về nữa…

Lạc Khê đẩy cửa ngăn cách, một bước ngoài.

Chỉ để Tống Mục Sâm lặng trong cầu thang trống trải, lâu vẫn hồn.

Lục Lăng Tiêu theo hướng Lạc Khê biến mất, đến tận thang máy vẫn thấy bóng dáng cô.

Bước chân dừng ngay cửa thang máy, yên đang suy nghĩ điều gì.

Thực , mấy ngày nay trong lòng Lục Lăng Tiêu bắt đầu d.a.o động.

Anh thừa nhận nảy sinh một thứ tình cảm khác thường với phụ nữ

đúng như Tiêu Kỳ , chẳng lẽ thật sự dính dáng với một phụ nữ ly hôn ư?

Với phận của , chuyện đó quả thực quá nực .

thích đến , thì phận của cô cũng khiến thể thật sự bắt đầu một mối quan hệ.

Rõ ràng trong lòng quyết định buông bỏ, nhưng khi thấy cô chồng cũ quấn lấy, trong khoảnh khắc , lòng ghen tuông bùng lên.

Không tự chủ , cũng theo.

Lạc Khê bước từ cầu thang thoát hiểm, vẻ mặt khó xử va Lục Lăng Tiêu.

Lục Lăng Tiêu đầu , lúc mới phát hiện chính là Lạc Khê.

Ánh mắt giao , đôi mắt của Lục Lăng Tiêu sâu thẳm thấy đáy, như thể thể hút trong.

Nỗi tủi còn vương gương mặt Lạc Khê, cô lúng túng , cuối cùng chẳng lời nào, lách qua thẳng thang máy.

Lục Lăng Tiêu tại chỗ, cô bước thang máy, lâu vẫn động đậy.

Cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép , chặn đứt ánh mắt hai .

Khương Niệm công tác trở về sớm hơn dự định hai ngày.

Vừa bước khu chung cư, cô thấy ông Ngô đang đ.á.n.h cờ cùng khác.

Từ xa, Khương Niệm chào:

 “Ông Ngô, đang chơi cờ ạ?”

“Cháu công tác về ?” – Ông Ngô cũng đáp.

Ngày khi Khương Niệm và Lạc Khê mới chuyển đến, từng chút va chạm với ban quản lý khu nhà, chính ông Ngô giúp giải quyết. 

, cả hai luôn kính trọng ông.

Ông Ngô cũng thu dọn ghế nhỏ, chuẩn về ăn cơm, tiện đường cùng Khương Niệm một đoạn.

Ông hỏi:

 “Tiểu Diệp sắp kết hôn ?”

Khương Niệm sững :

 “Kết hôn?”

Ông Ngô nhiệt tình :

 “Ta thấy dạo tình cảm của nó với Tiểu Lục định. 

Cháu ở nhà mấy hôm, mà Tiểu Lục tới tìm vài , chắc là sắp đến nơi .”

Khương Niệm tưởng nhầm.

Mới công tác một tuần thôi, mà bàn chuyện cưới xin ?

 Dù “Tiểu Lục” trong lời ông Ngô là ai, nhưng cách ông đấy, chẳng giống như bịa đặt.

Đến ngã rẽ, Khương Niệm mới :

 “Chuyện cháu Lạc Khê bao giờ, để lát cháu hỏi

Ông Ngô, cháu nhé.”

“Ừ, .”

Nói xong, hai chia tay ở ngã rẽ.

Khi Lạc Khê về đến nhà, Khương Niệm đang lôi quần áo bẩn từ vali để giặt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Niệm ló đầu từ phòng tắm.

“Lạc Khê, giờ mới về?”

Khương Niệm lập tức nhận thần sắc khác lạ của Lạc Khê, còn Lạc Khê cũng thấy Khương Niệm về sớm.

Cô vội vàng thu vẻ buồn bã, hỏi:

 “Chẳng thứ Hai tuần mới về ? Sao về sớm thế?”

Khương Niệm thuận miệng đáp:

 “Tên sếp hồ đồ của tớ nhầm thời gian đấu thầu dự án. Khi bọn tớ đến nơi thì vòng sơ tuyển qua , ở cũng vô ích, thế là coi như công toi bao ngày chuẩn …”

 

Loading...