Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 132-133

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:59:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

132

Ai ngờ bàn tay bẩn thỉu của chạm tay áo của Lạc Khê, bụng liền trúng ngay một cước.

Lục Lăng Tiêu nhấc chân dài, mặt bao , một cước đá thẳng bụng Hoàng Tổng.

Hoàng Tổng lùi mấy bước liên tiếp, dừng thì đau đến mức thể thẳng lưng.

Mà Lục Lăng Tiêu một tay nắm chặt cổ tay Lạc Khê, tay vẫn ung dung trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo Hoàng Tổng kêu rên t.h.ả.m thiết.

Một cước thoạt như dùng nhiều sức, nhưng thực chẳng nhẹ chút nào.

Hoàng Tổng một tay ôm bụng, một tay chỉ Lục Lăng Tiêu, chửi:

 “Thằng chó, mày dám xen chuyện của lão tử, tin tao cho mày c.h.ế.t chỗ chôn ?”

Người cùng bên cạnh, nhận Lục Lăng Tiêu, vội vàng từ ghế sofa lên, đến bên Hoàng Tổng, :

 “Lão Hoàng, chuyện đến đây thôi, đừng loạn nữa.”

ông nào chịu bỏ qua.

Ở quê ông vốn ngang ngược quen , giờ một thằng “tiểu bạch kiểm” đá một cước, truyền ngoài thì còn mặt mũi gì nữa?

Hoàng Tổng túm lấy chai rượu vang bàn , định xông về phía Lục Lăng Tiêu.

Lạc Khê theo bản năng kéo tay Lục Lăng Tiêu, lo lắng :

 “Ông uống nhiều , chúng thôi?”

Cô sợ Lục Lăng Tiêu bọn họ lấy đông h.i.ế.p ít.

khóe môi Lục Lăng Tiêu khẽ nhếch lên một nụ lạnh, Hoàng Tổng.

Đã lâu ai khơi dậy m.á.u nóng trong xương tủy của , hôm nay cũng thể hoạt động gân cốt một chút.

Chỉ là Hoàng Tổng còn kịp lao lên thì mấy bạn phía ngăn .

Một ghé sát tai khuyên:

“Lão Hoàng, đủ , thể đắc tội, đừng , ngay cả rể gặp cũng cúi đầu khom lưng.”

Bàn tay Hoàng Tổng cầm chai rượu cuối cùng cũng buông lỏng.

Trong lòng ông phục, nhưng lời của bạn vẫn lọt tai.

Mọi kéo thì kéo, khuyên thì khuyên, cuối cùng cũng cướp chai rượu trong tay ông , để sự việc tệ hơn nữa.

Lục Lăng Tiêu khẽ nghiêng đầu, mặt mang theo thất vọng.

Tưởng là khúc xương cứng cỏi lắm.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Khê tái , bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay Lục Lăng Tiêu, chính diện xung đột với đám .

Trong mắt cô là lo lắng, khiến trái tim Lục Lăng Tiêu mềm xuống.

Nắm tay siết chặt của cũng từ đó buông lỏng.

Ừ thì, nếu thật sự động thủ, đừng cô sợ hãi…

Khí thế cường đại của Lục Lăng Tiêu khiến bầu khí quanh đó như đè xuống.

Anh chằm chằm ông ở giữa đám đông, lạnh giọng hỏi:

“Thế nào? Vừa nãy còn dọa sẽ cho c.h.ế.t chỗ chôn ?”

Hoàng Tổng nghẹn đến mức mặt mũi xám xanh, nhưng chẳng câu nào.

Vẫn là một đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề trong đám đông bước , khách khí chìa tay về phía Lục Lăng Tiêu:

“Lục Tổng, sớm danh ngài, vẫn cơ hội gặp mặt. Hôm nay may mắn thể gặp ở đây, thật là vinh hạnh.”

Đáng tiếc, Lục Lăng Tiêu chỉ hạ mắt liếc qua bàn tay chìa , ý bắt.

Anh hứng kết giao, càng chuyện bắt tay.

Thấy động, đàn ông chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khéo léo, như từng chuyện gì, rút tay , :

 “Lục Tổng, ngài đừng để trong lòng, bạn lão Hoàng uống say nên mới thất lễ với ngài. 

Vịt Trắng Lội Cỏ

Ngài bụng rộng lượng, đừng chấp nhặt với

Nếu ngài chịu nể mặt, bằng ở cùng chúng uống một ly, hóa giải hiểu lầm, ngài thấy thế nào?”

Đáng tiếc, Lục Lăng Tiêu chẳng hề nể mặt, chỉ đầu hỏi Lạc Khê:

“Cô thương ?”

133

Lạc Khê lắc đầu:

 “Không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/132-133.html.]

Cô chỉ nhanh chóng rời .

Có lẽ Lục Lăng Tiêu cũng tâm tư của cô, liền thản nhiên quét mắt lướt qua đám bên trong, :

 “Đi thôi.”

Lạc Khê lập tức bước theo , cùng rời khỏi.

Hoàng Tổng thấy Lục Lăng Tiêu , mới bật dậy c.h.ử.i rủa:

 “Có tao là Hoàng Hữu Đức ? Hôm nay nếu nể mặt Triệu Tùng, chuyện xong !”

Quả thật, chuyện cũng xong.

Vì chỉ hơn mười phút khi Lục Lăng Tiêu rời , Hoàng nhận một cuộc gọi, ngoài cửa đưa đồ cho ông

Hoàng Hữu Đức còn đang ngờ vực, nhưng vẫn ngoài.

Kết quả, bước khỏi cửa lớn hội sở, một nhóm xông tới lôi .

Kéo thẳng con hẻm gần đó, lập tức ăn một trận đ.ấ.m đá, đ.á.n.h đến nỗi rụng mấy chiếc răng, cuối cùng chịu thua, còn dám hống hách nữa.

……

Đi đến thang máy, lúc Lục Lăng Tiêu mới đầu .

Anh hỏi Lạc Khê:

 “Cô dính líu với loại đó?”

Trong lòng Lạc Khê ấm ức, nhưng đầu óc vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Khương Niệm.

dám thẳng mắt , chỉ đáp:

 “ đến đón bạn, ngờ trong phòng bao đổi khác, kết quả là nhận nhầm thành gái tiếp khách của hội sở, lôi trong.”

Nghe , Lục Lăng Tiêu bật :

“Cô? Gái tiếp khách?”

Nhan sắc của Lạc Khê thì thể phủ nhận, nhưng với khí chất thế nhầm thành gái tiếp khách? Anh thật sự hiểu nổi.

Lạc Khê tưởng đang chế giễu , cả trở nên khó chịu.

Đồng thời, cô rõ ràng cảm nhận sự xa cách chủ ý của Lục Lăng Tiêu.

Thậm chí cô còn kịp hiểu rõ, vì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát — là bởi vì lời giễu cợt của , bởi sự lạnh nhạt ?

Lạc Khê khẽ vén mấy sợi tóc rơi lòa xòa, cúi đầu nhỏ:

“Chuyện hôm nay cảm ơn . còn tìm bạn, tạm biệt.”

Lục Lăng Tiêu giữ , chỉ đó bóng lưng cô rời .

Cho đến khi cửa thang máy khép , vẫn rời bước.

Anh khẽ nâng cổ tay lên, chăm chú trong chốc lát — ban nãy cô nắm chặt lấy như thế, rõ ràng là đang lo lắng cho .

Nghĩ đến đây, khóe môi Lục Lăng Tiêu rốt cuộc khẽ cong, hạ tay xuống, xoay về phòng bao của .

……

Lạc Khê rời khỏi hội sở, nhưng vẫn tìm Khương Niệm.

Cô gọi điện liên tiếp mấy , nhưng vẫn chẳng ai máy.

Đi , đến khi về cũng là nửa đêm.

Lạc Khê chỉ thể một về.

Khi về đến cổng khu chung cư, cô mới nhớ vài tiếng nơi xảy một vụ án mạng, trong lòng khỏi thấy sợ hãi.

May mà lúc xe cảnh sát còn ở đó.

Lạc Khê liếc phòng bảo vệ trực cổng, thấy đèn còn sáng nhưng bên trong ai.

Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm bước trong khu.

Không Khương Niệm đưa về , cô về xem thử mới yên tâm.

Trong khu, ánh đèn đường mờ. Vì đó cư dân phàn nàn đèn quá sáng, ban đêm ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Thế là hôm ban quản lý liền bộ đèn, thường ngày thì yên tĩnh tao nhã, nhưng lúc khiến thấy âm u rợn rợn.

Tòa nhà 11 nơi Lạc Khê ở, gần tận sâu trong khuôn viên.

Dù cô theo đường chính, tránh những lối nhỏ tối tăm, thì cũng băng qua một cây cầu nhân tạo.

Mà cây cầu đèn.

Bước chân của Lạc Khê giẫm lên những tấm ván gỗ cầu, phát tiếng “cót két, cót két”, trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rợn .

Bất giác, bước chân của cô nhanh dần.

 

Loading...