Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 162-163
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:05:40
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
162
Lạc Khê khó khăn lắm mới thoát khỏi , đôi mắt đỏ lên vì tức giận.
“Tống Mục Sâm, tỉnh ngủ ? Chúng ly hôn !”
Hai chữ “ly hôn” như một lưỡi d.a.o mảnh sắc, đ.â.m thẳng tim Tống Mục Sâm.
Ngay cả mấy hàng xóm xem náo nhiệt quanh đó cũng đều rõ mồn một.
Thân hình Tống Mục Sâm khẽ run lên, cô, giọng khàn :
“Chẳng lẽ em quên hết những ngày tháng đẽ khi chúng bên ?
Khi em còn học đại học, mỗi cuối tuần đều đến thăm, em luôn với — nụ đó, ai sánh bằng…”
Cô hiểu, giờ những lời thì còn ích gì nữa.
Lạc Khê lạnh lùng đáp:
“Tống Mục Sâm, mất lâu mới thể bước khỏi quá khứ , cứ ép nhớ từng chút một? Giữa chúng vốn kết quả, giờ nhắc để gì?
Những ký ức đó, ngoài khiến thấy bản thật ngu ngốc, chẳng nhớ dù chỉ một chút.”
“Em thể cho thêm một cơ hội ? Tha thứ cho nữa ?”
trái tim Lạc Khê c.h.ế.t lặng từ lâu.
Xung quanh, những hàng xóm tò mò bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Lạc Khê c.ắ.n môi, dứt khoát :
“Xin , thể tha thứ.
Cũng mong đừng đến tìm nữa.”
“Lạc Khê——”
Cô để hết, nhà, đóng sập cửa .
Tống Mục Sâm c.h.ế.t lặng ngoài cổng, đến cả dũng khí để gõ cửa cũng .
bà ngoại Lạc thở dài một tiếng:
“Hồi Khê Khê thích cháu bao, cháu trân trọng… Giờ thì , hối hận ích gì? Đi , nhà hoan nghênh nữa.”
Ngay cả bà cụ cũng đuổi .
Tống Mục Sâm thất thần bước khỏi sân, đúng lúc đụng mặt Lục Lăng Tiêu đang từ ngoài trở về.
Ánh mắt hai giao , bước chân đều khựng .
Lục Lăng Tiêu đút một tay túi, tay kẹp điếu t.h.u.ố.c giữa những ngón tay, nheo mắt , ánh sâu thẳm và lạnh lùng.
Anh rõ đàn ông mặt — cũng quan hệ giữa và Lạc Khê là gì.
Toàn bộ nghi ngờ trong lòng Tống Mục Sâm dường như xác thực trong khoảnh khắc .
Hắn đoán sai — đàn ông xuất hiển hách mắt, chính là bạn trai mới của Lạc Khê.
Nếu như Lạc Khê tìm một kém , lẽ còn thấy dễ chịu hơn.
— từ ngoại hình đến khí chất — đều chẳng hề thua kém, thậm chí còn hơn vài phần.
Điều đó khiến Tống Mục Sâm thể chấp nhận .
Lục Lăng Tiêu một giây, lạnh lùng rời mắt, bước qua bên cạnh thẳng sân.
Tống Mục Sâm đầu , giọng cứng đờ gọi với theo:
“Anh là ai?”
Lục Lăng Tiêu vốn chẳng phí lời, nhưng gọi , dừng bước, đầu, khóe môi cong lên nụ châm biếm:
“Bạn trai mới của Khê Khê. Tống , câu trả lời — hài lòng chứ?”
Cả Tống Mục Sâm cứng đờ.
Giữa hai đàn ông, cảm giác khiêu khích và chiếm hữu rõ rành rành.
Tống Mục Sâm gì.
Lục Lăng Tiêu nhếch môi lạnh:
“Sao Tống im lặng ? Nếu còn gì để , thể trong chứ?”
Nói , thản nhiên bước qua , đẩy cổng nhà họ Lạc.
Tống Mục Sâm vẫn ngây như tượng ngoài cổng, ngay cả lý do để ngăn cản đàn ông , cũng tìm .
Thì cô sai — Lạc Khê thật sự khác.
Thế thì là gì?
Còn quá khứ của họ — rốt cuộc là cái gì chứ?
Khoảnh khắc , Tống Mục Sâm bật .
Cười chính như một thằng hề.
Vịt Trắng Lội Cỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/162-163.html.]
Cười chính là một kẻ vứt bỏ, đáng thương và ngu ngốc đến nực .
163
Lục Lăng Tiêu đẩy cánh cổng nhà họ Lạc , tự nhiên bước .
Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Mục Sâm cũng reo lên.
Là trợ lý của gọi đến, giọng vội vàng:
“Ngài Tống, cô Tống tức giận quá mức, đột nhiên ngất xỉu …”
Tống Mục Sâm do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn rời , bước nhanh về phía xe của .
…
Khi Lục Lăng Tiêu bước sân, bà ngoại Lạc vẫn đang ngoài cửa, gõ cửa gọi:
“Khê Khê, Tống Mục Sâm , con mở cửa .”
Trong lúc bà còn đang , Lục Lăng Tiêu đến cửa.
bà ngoại Lạc liếc một cái, khẽ thở dài, xoay trong.
Có vài chuyện giấu cũng thể giấu mãi — bà mong hai đứa thể đối diện thẳng với tất cả.
Lạc Khê mở cửa, nhưng mặt cô là Lục Lăng Tiêu.
Cơn giận trong lòng cô vẫn tan, thế nhưng khi thấy , trong phút chốc chỉ thấy hổ và bối rối.
Cô mở cửa, giả vờ như chuyện gì xảy , trong nhà.
Lục Lăng Tiêu cũng lặng lẽ bước theo .
Lạc Khê bồn rửa, hai tay ngâm trong nước, đang giặt một chiếc giẻ lau bạc màu.
Cô đang ngay lưng , bèn khẽ:
“Anh cũng thấy đấy… đó là quá khứ của em. Làm chê .”
Lục Lăng Tiêu phía , một lời.
Lạc Khê hít sâu một , đặt chiếc giẻ xuống, .
Cô :
“Em thừa nhận… bắt đầu chút tình cảm khác với .
em cũng rõ — giữa chúng , dù là phận địa vị, đều cách quá xa.
Anh Lục gặp bao , thật sự cần phí thời gian và sức lực cho một phụ nữ như em… đáng .”
Lục Lăng Tiêu hiểu rõ cơn giận trong lòng Lạc Khê nhằm .
cô trút hết theo kiểu “tấn công vô phân biệt”, chẳng là quá bất công với ?
Ngay lúc định mở miệng, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp — là giọng của thím Vương, hàng xóm bên cạnh:
“Khê Khê! Khê Khê, mau đây! Mau xem bà cháu chuyện !”
Nghe , Lạc Khê hoảng hốt, chẳng kịp gì với Lục Lăng Tiêu, đẩy sang một bên chạy ngoài.
Trong sân, bà ngoại Lạc ngã gục mặt đất, bất tỉnh.
Thím Vương ngang qua cổng thì thấy liền vội chạy xem, gọi mấy tiếng mà thấy phản ứng nên mới chạy gọi Lạc Khê.
Lạc Khê vội vàng đỡ lấy bà từ trong lòng Thím Vương, gọi lay, nhưng bà vẫn đáp .
Lúc , Lục Lăng Tiêu cũng chạy đến.
Thấy tình hình, lập tức đỡ lấy bà ngoại Lạc từ tay Lạc Khê, bế bà lên và gấp:
“Khê Khê! Vào nhà lấy chìa khóa xe của ! Chúng đưa bà đến bệnh viện ngay!”
Lạc Khê hoảng loạn gật đầu, vội chạy trong.
…
Tại bệnh viện, khi kiểm tra diện, bác sĩ kết luận:
Trên nền bệnh cũ sẵn , ngất là do cảm xúc quá kích động khiến huyết áp tăng đột ngột.
May mà chỉ là một phen hú vía, nguy hiểm đến tính mạng.
vì tuổi bà cao, bệnh nền khá nặng, nên vẫn cần viện theo dõi thêm.
Lạc Khê bên giường rời nửa bước, còn Lục Lăng Tiêu thì chủ động nộp bộ chi phí viện, ở cùng cô suốt quá trình.
Khi Lạc Khê bước khỏi phòng bệnh, Lục Lăng Tiêu đang ở hành lang điện thoại.
Thấy cô, lập tức cúp máy, hỏi:
“Bà thế nào ? Tỉnh ?”
Lạc Khê mệt mỏi lắc đầu:
“Vẫn . bác sĩ nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là . Lục… , thật sự cảm ơn .”
Cô vẫn dám gọi thẳng tên — chỉ thể nhẹ nhàng xưng “Lục ”.