Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 166-167
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:06:13
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
166
Hai con như hai tia lửa khô khốc, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng đủ bùng cháy.
Vòng eo của Lạc Khê mảnh khảnh đến mức Lục Lăng Tiêu chỉ cần một bàn tay là thể ôm trọn.
Mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc và hương thơm của sữa tắm khiến say mê.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lục Lăng Tiêu như chìm trong một biển cảm xúc dịu dàng và mãnh liệt.
Sáng sớm hôm , y tá đến kiểm tra phòng thì phát hiện cô gái trong phòng ở đó.
Một cô y tá nhỏ tuổi than phiền:
“Đã , khi nhập viện thì tự ý rời khỏi, mà vẫn .”
Người còn chiếc giường, chăn gối dấu hiệu qua, liền :
“Chắc , cô vẻ chỉ ngoài ăn sáng thôi.”
Cô y tá trẻ tiến tới kỹ, phát hiện vài vết ẩm nhỏ ga giường, ngạc nhiên hỏi:
“Sao thế nhỉ? Hôm qua dì lao công ga mới mà, bẩn nhanh ?”
Hai , chút nghi ngờ, nhưng chẳng ai gì thêm.
lúc đó, cô gái trở về — mặc áo phông trắng và quần jean ngắn, bước thoáng vẻ lúng túng.
Một trong hai y tá hỏi:
“Cô tối qua ở trong phòng ?”
Cô cúi đầu đáp khẽ:
“.. quen ngủ ở bệnh viện, trong phòng chỉ một nên sợ quá, về nhà ngủ tạm.”
Hai y tá , liếc sang giường, nơi những vết ẩm nhỏ khô , mặt một khẽ ửng đỏ.
Cô nhanh chóng ngoài, gọi nhân viên vệ sinh đến ga mới.
Trong phòng bệnh của bà ngoại, khi bà tỉnh dậy, thấy Lạc Khê đó.
Cô thức suốt đêm, đến khi trời gần sáng mới .
Tóc cô tuy chải nhưng vẫn rối, cổ vài dấu vết mờ khiến khỏi chú ý.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Bà cháu, lo lắng hỏi:
“Khê Khê, con còn đây, cả đêm ngủ ?”
Lạc Khê ngẩn ngơ, đầu óc vẫn quanh quẩn với những hình ảnh đêm qua trong căn phòng kế bên.
Trước Lục Lăng Tiêu, cô từng mối quan hệ nào, càng rằng con khi cảm xúc chi phối thể mãnh liệt đến thế.
Từ khoảnh khắc buông bỏ, thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đến khi trời sáng, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng.
Cô còn thấy hổ ngại ngùng, chỉ là một nỗi buồn lạnh lẽo dâng lên.
Lúc Lục Lăng Tiêu còn đang nghỉ ngơi, Lạc Khê dậy, và với giọng lạnh lùng:
“Em hiểu rõ, tình cảm của với em chỉ là nhất thời thôi.
Giờ điều , còn em cũng chẳng nợ gì nữa.
Cứ coi như đây là cách em trả tiền giúp bà em.
Có lẽ em xứng đáng, thì coi như thiệt .”
Lục Lăng Tiêu ngỡ nhầm, ngẩng đầu cô:
“Em gì? Lặp xem.”
Lạc Khê thẳng mắt , giọng điềm tĩnh mà dứt khoát:
“Từ giờ giữa chúng còn nợ nần gì. Coi như đêm qua là sự đền đáp cuối cùng.
Sau , đừng gặp nữa. Em… thích .”
167
Nói những lời trái với lòng , nhưng trong tim Lạc Khê đau hơn bất kỳ ai khác.
Cô , cuối cùng vẫn tự đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm ngắn ngủi .
bà ngoại đúng — cô chỉ là một phụ nữ từng đổ vỡ trong hôn nhân, gì đủ để bước chân một gia đình danh giá như nhà họ Lục?
Huống chi, trong bụng cô còn đứa bé — đứa con của một khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/166-167.html.]
Cô hứa sẽ sinh con , thì thể nuốt lời.
Còn Lục Lăng Tiêu, với cô mà , chỉ là một cơn mưa rực rỡ thoáng qua đời.
Anh cũng sẽ quên, và sớm thôi, bên cạnh sẽ xuất hiện những phụ nữ hơn cô gấp bội.
Trên Lục Lăng Tiêu vẫn còn lưu dấu vết của cô — minh chứng cho đêm qua hề lạnh lùng như bây giờ.
Anh trầm mặc một lúc hỏi:
“Là vì họ Tống đó ? Em vẫn quên ư?”
Thực , Lục Lăng Tiêu cảm nhận Lạc Khê tình cảm thật lòng với .
chắc — vì đàn ông vẫn nhiều tìm đến, khiến khỏi nghi ngờ rằng cô sẽ mềm lòng.
Lạc Khê c.ắ.n chặt môi, gật đầu:
“, em vẫn quên … và em chẳng gì để báo đáp cả.”
Cô cố ý thật dứt khoát, như thể cắt đứt đường lui cho chính — cho phép bản hối hận.
Nghe , Lục Lăng Tiêu bật lạnh.
Thật nực .
Anh, Lục Lăng Tiêu — luôn tự tin và lý trí, cuối cùng cũng ngày rơi cảnh lời tuyệt tình như thế.
Anh rời chút do dự, để Lạc Khê lặng trong căn phòng, lòng trống rỗng như gió cuốn sạch.
Cô mặc quần áo, cố chịu đựng sự mệt mỏi, bước như một cái bóng vô hồn về phòng bệnh của bà.
Ngồi xuống, cô cứ thế lặng im hàng giờ đồng hồ.
Nói buồn là dối lòng — Lạc Khê cảm thấy đau đến mức như xé toạc, thậm chí còn hơn cả chia tay Tống Mục Sâm gấp nhiều .
Bà ngoại gọi cô hai tiếng, Lạc Khê mới hồn, ánh mắt dần lấy tiêu cự.
Bà hỏi:
“Khê Khê, cổ con thế ?”
Lạc Khê giật , vội đưa tay che , lúng túng dối:
“À… tối qua muỗi trong phòng, nó c.ắ.n con mấy chỗ, con mất ngủ cả đêm.”
Bà tuổi cao, mắt kém, nên cũng tin là thật.
bà quanh hỏi tiếp:
“Còn Tiểu Lục ? Sao thấy nó, ?”
Lạc Khê cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Vâng… . Và… chắc sẽ nữa.”
Bà sững , thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng thở dài, nở nụ nhẹ.
“Con đúng , Khê Khê.
Đã là chuyện kết quả thì đừng kéo dài thêm, với cùng thế giới, cố gắng cũng chỉ khổ thôi.”
Lạc Khê cúi đầu thật thấp, chỉ khẽ đáp:
“Vâng.”
Một tuần lặng lẽ trôi qua, và quả thật, Lục Lăng Tiêu xuất hiện thêm nào.
Bệnh tình của bà ngoại định hơn, Lạc Khê thủ tục xuất viện cùng bà về quê.
Trong thời gian ở viện, cô cũng đến khoa sản để kiểm tra định kỳ. Kết quả thứ đều bình thường.
Cô lập tức gửi kết quả cho Triệu Mộ Vân, nhắn ngắn gọn:
"Giữ sức khỏe, chăm sóc thai thật . Có gì cần thì liên hệ với ."
Lạc Khê trả lời:
"Vâng."
Trong khi đó, Lục Lăng Tiêu trải qua một tuần đầy mệt mỏi.
Không chỉ công việc dồn dập, những họ hàng trong gia tộc cũng liên tục tìm cách gây khó dễ.
Dù vẫn bình tĩnh xử lý việc, nhưng chẳng hiểu trong lòng cứ nặng nề, bực bội vô cớ.
Tiêu Kỳ — trợ lý của — bàn việc, dáng vẻ căng thẳng của sếp suốt bao giờ thấy giãn , liền khẽ :
“Lục tổng, ngài việc suốt hơn 20 tiếng , là sang phòng nghỉ phía chợp mắt một lát . Bên đối tác còn lâu mới tới.”