Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 170-171

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:06:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

170

Tống Vân Hy tràn đầy tò mò.

Năm xưa, chuyện Tống Mục Sâm cưới Lạc Khê — phản đối kịch liệt nhất trong nhà chính là bà .

Tống Vân Hy là một tay nuôi lớn Tống Mục Sâm, coi như con ruột của

Khi thấy đứa cháu trai mà hết lòng yêu thương cưới một phụ nữ mang bất kỳ lợi ích nào cho , bà thấy đau lòng vô cùng.

Trong mắt Tống Vân Hy, ai xứng với Tống Mục Sâm cả — và Lạc Khê thì càng .

khi , ông nội Tống đang nắm quyền trong nhà. Ông mệnh lệnh cứng rắn:

“Nếu Mục Sâm cưới Lạc Khê, thì vị trí Tổng giám đốc Tập đoàn Tống Thị sẽ bao giờ giao cho nó. 

Ta thà bỏ tiền thuê ngoài Tổng giám đốc điều hành, cũng để nó dễ dàng lên chỗ đó.”

Bị ép đến đường cùng, Tống Mục Sâm chỉ còn cách lời ông nội, cưới Lạc Khê vợ.

Vì chuyện mà Tống Vân Hy và cha giận dỗi suốt nhiều năm, thậm chí từng đòi cắt đứt quan hệ cha con.

Hôm nay, khi ông nội chủ động “giải thích rõ ràng”, cả hai đều khỏi hồi hộp và sự thật rốt cuộc là gì.

Ông nội Tống trầm giọng , vẻ mặt nặng nề:

“Năm đó, trong bao cô gái, chọn Lạc Khê — thậm chí còn tài trợ cho con bé học đại học — vì nó giỏi giang xuất sắc gì cả.”

Tống Vân Hy vội hỏi:

“Vậy thì là vì cái gì?”

Ông nội liếc bà một cái, bật lạnh:

“Con trai con mắc bệnh gì ?”

Nghe nhắc đến bố của Tống Mục Sâm — Tống Dương, Tống Vân Hy sững .

Nếu ông nhắc, bà suýt nữa quên mất chuyện .

Bố của Tống Mục Sâm, Tống Dương, khi còn trẻ chẩn đoán mắc bệnh m.á.u khó đông (Hemophilia) — Tống Vân Hy dĩ nhiên điều đó.

Cũng vì bệnh tình yếu ớt của Tống Dương, nên nhiều năm qua Tập đoàn Tống Thị vẫn do chính ông nội Tống đích điều hành.

Những năm gần đây, bệnh tình của Tống Dương ngày càng nặng, để điều trị hơn, ông nước ngoài sinh sống.

Do bệnh mang tính di truyền trội, nên Tống Dương và vợ chỉ dám sinh một con — Tống Mục Sâm — thôi.

May mắn , Mục Sâm di truyền căn bệnh từ cha, nhờ thế mới thể khỏe mạnh lớn lên.

Còn Tống Dương, sống nơi đất khách, thường xuyên rơi tình trạng nguy kịch.

Tuy y học hiện đại tiến bộ — các phương pháp điều trị bằng yếu tố đông m.á.u tổng hợp áp dụng — nhưng với Tống Dương, căn bệnh vẫn vô cùng nguy hiểm.

Một khi xảy xuất huyết nghiêm trọng, cách cứu mạng nhanh nhất vẫn chỉ truyền m.á.u trực tiếp.

Mà trớ trêu , Tống Dương mang nhóm m.á.u cực kỳ hiếm…

Để cứu con trai, ông nội Tống tốn vô tiền bạc và công sức, tìm kiếm cùng nhóm m.á.u khắp trong và ngoài nước.

nhóm m.á.u đó vốn ít, mà chịu tình nguyện hiến m.á.u thường xuyên thì càng hiếm hơn — dù ông trả giá cao đến mấy.

— Lạc Khê xuất hiện.

Cô chính là một trong ít nhóm m.á.u hiếm .

Ông nội Tống tình cờ phát hiện , bèn lấy danh nghĩa tài trợ học phí cho cô để tiếp cận.

Lạc Khê là hiền lành, ơn, nên khi tin cha của Mục Sâm (tức Tống Dương) cần truyền máu, cô hề do dự mà đồng ý ngay.

Từ đó, cô trở thành trực tiếp cứu mạng Tống Dương.

Không chỉ , Lạc Khê còn hứa rằng nếu ông Tống gặp nguy kịch, cô vẫn sẵn lòng giúp đỡ.

Thế nhưng ông nội Tống vẫn yên lòng.

Ông hiểu rõ — nếu một ngày nào đó Lạc Khê đổi ý, hoặc gia đình cô cho phép cô tiếp tục hiến máu, thì sinh mạng con trai ông coi như chấm dứt.

Vì thế, để “giữ chắc” nguồn m.á.u , ông buộc nghĩ cách trói buộc cô với gia đình Tống mãi mãi.

Và cách duy nhất chính là — ép cháu trai cưới Lạc Khê, biến cô thành “trong nhà”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/170-171.html.]

Chỉ như , ông mới yên tâm rằng Lạc Khê sẽ bao giờ từ chối truyền m.á.u nữa.

171

Ông nội Tống khó khăn lắm mới tìm một “ngân hàng m.á.u sống” như , còn hao tổn bao tâm sức tính toán, thế mà hai cô cháu cho đổ sông đổ bể.

May mà những năm gần đây Tống Dương chăm sóc , bệnh tình gần như tái phát, tuy vẫn là yếu ớt chẳng gì, chỉ cố sống lay lắt qua ngày.

Giờ đây, việc Tống Mục Sâm và Lạc Khê ly hôn là sự thật.

Ông Tống :

 “Để giữ mạng cho con, thể đến mức thôi.”

Tống Vân Hy vốn chỉ rằng năm đó trai từng một cận kề cái c.h.ế.t, may mắn cứu sống, nhưng hiến m.á.u cứu mạng chính là Lạc Khê...

Thế nhưng nghĩ đến việc vì trai bệnh tật hy sinh tương lai của cháu , thậm chí cả lợi ích của tập đoàn Tống thị, Tống Vân Hy vẫn thấy thật đáng.

cam lòng, :

 “Bệnh của con chẳng cũng lâu tái phát

Chỉ cần chăm sóc cẩn thận là , chắc cũng vấn đề gì nghiêm trọng 

.Chẳng lẽ còn sống một ngày thì Mục Sâm ở cạnh Lạc Khê một ngày, sắc mặt của cô mà sống

Mạng con trai cha là mạng, nhưng cháu nội cha cũng là một con sống sờ sờ đấy chứ!”

Bề ngoài Tống Vân Hy là bênh vực cho Mục Sâm, nhưng thật vẫn là vì cháu tái hôn với Lạc Khê.

Ngồi bên cạnh, Tống Mục Sâm từ đầu đến cuối vẫn một lời.

Thực , chuyện Lạc Khê từng nhiều hiến m.á.u cứu cha, cũng loáng thoáng.

nhà họ Tống bao giờ chủ động nhắc tới, lâu dần cũng chẳng mấy bận tâm.

Hơn nữa, từ nhỏ hầu như sống cùng cha, tình cảm giữa hai cha con vốn nhạt nhẽo.

Ngay cả khi xong những lời , vẻ mặt của cũng vẫn thản nhiên, dửng dưng.

Ông Tống tiếp:

“Năm đó nếu Lạc Khê giúp đỡ, đừng cha con sống nổi, mà ngay cả Tập đoàn Tống thị cũng khó lòng vượt qua khủng hoảng. 

Khi , thật sự tưởng rằng thứ đều sắp sụp đổ ... 

thật kỳ lạ, chính nhờ sự xuất hiện của Lạc Khê mà mới tìm hướng mới cho công ty. 

Một câu vô tình của cô giúp nảy ý tưởng chuyển hướng kinh doanh, nhờ Tập đoàn Tống thị mới thành tựu như hôm nay. 

Con xem... cô là phúc tinh của nhà họ Tống thì là gì?”

“Bố, bố cũng mê tín quá đấy.” – Tống Vân Hy chua chát .

Ông Tống đập gậy một cái, nghiêm giọng:

 “Đây chuyện mê tín! Ta chỉ nhắc cho các con nhớ. 

Nếu các con trân trọng Lạc Khê, cũng chẳng thể gì hơn. 

cho cùng, các con đều lớn, suy nghĩ riêng, cũng can thiệp nữa. Ta già , cũng chẳng còn sức để quản.”

Tống Mục Sâm vẫn im lặng, thốt nên lời.

Ông Tống , chậm rãi:

“Mục Sâm , ông vẫn với con một câu: Lạc Khê tuy gia cảnh , nhưng tình cảm dành cho con là thật lòng. 

Ông hy vọng một ngày nào đó, hai đứa thể với . Bỏ qua lợi ích, xét cho cùng, cô là một vợ .”

Tống Mục Sâm dường như đủ, chẳng gì, chỉ dậy thẳng lên cầu thang.

Thấy cháu rời , ông Tống chỉ thở dài một tiếng.

Ông cũng chậm rãi lên, :

“Những gì cần , việc cần cũng . Sau các con tự suy nghĩ cho kỹ, đừng để hối hận. Ta mệt .”

Dù ông bao nỗi khổ tâm, Tống Vân Hy vẫn ngoan cố như — bà nhất quyết đồng ý để Mục Sâm và Lạc Khê tái hôn.

Vịt Trắng Lội Cỏ

 

Loading...