Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 174-175

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:07:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

174

Khi Lục Lăng Tiêu nhận điện thoại của Lục Ninh, mới bước khỏi một cuộc họp.

Tiêu Kỳ theo sát phía , cùng về văn phòng.

Vừa xuống, Lục Lăng Tiêu điện thoại:

“Ừ, cô .”

Tiêu Kỳ lúc mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Lăng Tiêu đang dựa ghế, ánh chút xa xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhân cơ hội , Tiêu Kỳ bắt đầu báo lịch trình công việc sắp tới.

Nói một nửa, Lục Lăng Tiêu đột nhiên cắt ngang:

“Này, xem — nếu một phụ nữ thích , cô chịu lên giường với ?”

Tiêu Kỳ ngẩn , ngó một lúc vẻ mặt khổ sở đáp:

“Lục tổng, ngài hỏi khó . còn bạn gái nữa mà.”

Lục Lăng Tiêu khẽ nhạt, ánh mắt mang theo chút trêu chọc, đó dậy.

Tiêu Kỳ khó hiểu hỏi:

“Lục tổng, ngài vẫn còn một cuộc họp nữa mà. Giờ ngài định ?”

Lục Lăng Tiêu phất tay:

“Hủy , chút việc riêng.”

“Việc riêng?”

Tiêu Kỳ cần đoán cũng — chắc chắn là chuyện liên quan đến cô Lạc

Dạo gần đây, Lạc Khê vẫn ở trấn Ô Mai để chăm sóc bà.

Từ ngày đó, nơi chẳng còn thấy bóng dáng của những chiếc xe sang thường xuyên nữa, cuộc sống yên bình như cũ.

Tối nay, khi ăn cơm xong, cô cùng bà ở hiên nhà tách đậu.

Mấy ngày nay, dù Lạc Khê chẳng gì, nhưng bà ngoại vẫn nhận tâm trạng cô .

Bà khẽ hỏi:

 “Cháu vui ?”

Lạc Khê giật , vội gượng :

 “Không ạ.”

Bà ngoại cô, chậm rãi :

 “Đừng giấu bà. Bà cháu lớn lên từ nhỏ, chỉ cần một ánh mắt là cháu đang nghĩ gì .”

Thấy giấu cũng chẳng , Lạc Khê cúi đầu, im lặng chằm chằm rổ đậu mặt.

bà ngoại tiếp:

 “Bà — dù hai đứa ở bên lâu, nhưng cháu thật lòng thích Lục đó, ?”

Lạc Khê khẽ , giọng nghèn nghẹn:

 “Thích thì chứ, bọn cháu cùng một thế giới. Nghĩ nhiều chỉ là tự chuốc lấy mộng tưởng thôi.”

Cô cố gắng an ủi bà để bà yên tâm hơn:

 “Bà đừng lo, con sẽ sớm quên thôi. Bà xem, con từng thích Tống Mục Sâm nhiều năm như , cuối cùng chẳng vẫn quên đó ?”

Dù cô thế, nhưng trong lòng bà vẫn thấp thỏm lo lắng, chỉ là nên gì thêm.

Đêm xuống, Lạc Khê ngoài sân thu dọn quần áo phơi ban ngày.

Bất ngờ, ánh đèn xe rọi thẳng cổng.

Theo hướng ánh sáng, cô thấy một chiếc Bentley màu trầm, sang trọng mà kín đáo, đang chậm rãi dừng .

Khi cô còn đang ngẩn , Lục Lăng Tiêu mở cửa xe bước xuống, tay còn xách theo một chiếc vali cỡ .

Chiếc vali tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng toát lên vẻ đắt tiền, khiến cô thoáng sững sờ.

Đến khi kéo vali gần, cô mới hồn, hỏi:

 “Anh… đến nữa?”

Nói , Lạc Khê định nhà, nhưng cổ tay nắm chặt.

Cô giật vài thoát , chỉ đành đầu .

Ánh mắt hai chạm .

, giọng kiên quyết:

“Em nghĩ emi . Em thích , em nghiêm túc, đùa .”

Lục Lăng Tiêu chẳng hề tức giận.

Anh khẽ , giọng trêu trầm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/174-175.html.]

 “Em thích , thế mà vẫn chịu lên giường với — như trách nhiệm với ?”

Lạc Khê: “…”

175

Vẻ mặt lạnh lùng, tuấn tú mà cứng rắn của Lục Lăng Tiêu khiến Lạc Khê cảm thấy hề đùa.

chính vì thế, cô càng thêm hoảng loạn.

Ánh mắt cô vẫn chất chứa sự lưu luyến dành cho , song dám đối diện trực tiếp, chỉ thể né tránh ánh .

Lạc Khê cố gắng đè nén cảm xúc, bằng giọng bình tĩnh:

 “Chúng hợp . Cứ tiếp tục như chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực của cả hai thôi.”

Nghe , Lục Lăng Tiêu thoáng cau mày, giọng chút lạnh:

 “Vậy em thấy ai hợp với em? Là Tống Mục Sâm ?”

Anh vốn thêm một câu:

 Dù em thấy hợp, thì Tống Mục Sâm cũng chắc còn nữa.

  cuối cùng vẫn giữ trong lòng, .

Trong mắt Lục Lăng Tiêu, Tống Mục Sâm chính là rào cản lớn nhất giữa và Lạc Khê.

 Chỉ cần đàn ông đó biến mất khỏi thế giới của cô, lẽ cô sẽ thể buông bỏ quá khứ.

Anh chẳng chẳng rằng, tự nhiên bước đến lấy chồng quần áo cô đang cầm tay.

Lạc Khê nắm chặt lấy quần áo, nhưng lực của cô chẳng đáng là bao — chỉ một cái kéo nhẹ, Lục Lăng Tiêu dễ dàng rút hết.

Sau đó, cũng thả tay cô , xoay , cô thu nốt những bộ quần áo còn dây phơi, từng cái một cẩn thận đặt lên cánh tay.

Lạc Khê chỉ ngây , nổi lời nào.

Chẳng bao lâu , thu xong hết, mặt cô.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Với chiều cao 1m88, khi Lục Lăng Tiêu cúi đầu cô, cách gần đến mức khiến tim khác lỡ một nhịp.

Anh , giọng trầm mà nghiêm: “Chuyện lãng phí thời gian , chỉ khi mới tính.

Em ngủ với mà giờ thích — như chẳng trách nhiệm ?”

Vẻ mặt nghiêm túc , như một lời chất vấn, như một áp lực vô hình khiến Lạc Khê đáp thế nào.

lúc , tiếng vịt kêu “cạp cạp” vang lên — là Thím Vương nhà bên, đang bế con vịt sổng của ngang qua cổng.

Thím liếc thấy chiếc xe sang đỗ cửa, liền tò mò ngó trong.

 Thấy Lục Lăng Tiêu ở đó, thím lập tức to:

 “Ôi chà, Tiểu Lục đến ?”

đó Lục Lăng Tiêu từng giúp đỡ khi bà ngoại Lạc Khê ngất xỉu, nên thím Vương nhớ rõ .

Lục Lăng Tiêu , lịch sự mỉm .

Thím Vương thấy , liền sang trêu Lạc Khê:

 “Lạc Khê , chồng cháu thế giờ chẳng thấy cháu dẫn về nhà mấy nhỉ? phúc, chồng cao trai.”

Lạc Khê mặt đỏ bừng, vội vàng :

 “Thím hiểu lầm ạ, —”

“Thím đúng là mắt .”

Lục Lăng Tiêu… cắt ngang lời cô?!

Không những thế, còn tự nhận luôn câu khen đó về ?!

Lạc Khê trừng mắt , tin nổi — còn thì mặt mũi điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên, trông rõ ràng là đắc ý.

Cô bỗng thấy, đàn ông trẻ con đến thế chứ?!

Thím Vương khanh khách, chào thêm một tiếng ôm vịt về nhà.

Lạc Khê tức đến mức lưng bỏ .

Lục Lăng Tiêu xách vali theo , thản nhiên bước nhà.

Bà ngoại Lạc tuổi cao, tai lãng, mắt cũng mờ.

Lúc bà đang ánh đèn, cặm cụi khâu cái cúc áo cũ, nhưng mãi vẫn xâu chỉ kim.

Thấy cháu gái bước , bà liền :

 “Lạc Khê, mắt bà kém quá, con giúp bà xỏ chỉ với.”

Vừa ngẩng đầu lên, bà bỗng khựng .

Người bước Lạc Khê — chính là Lục Lăng Tiêu.

Bà tròn mắt , ngạc nhiên đến mức nên lời.

ngờ, đến đây là… Lục Lăng Tiêu

Loading...