Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 180-182
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:08:24
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
180
Triệu Bằng đỏ mặt hơn, gãi đầu, ấp úng :
“Anh … em ly hôn ?”
Nụ môi Lạc Khê cứng , hiểu tin tức lan nhanh đến .
Cô chút lúng túng, nhưng vẫn đáp:
“Ừ, đúng là . hỏi thế?”
Triệu Bằng càng tươi hơn, giọng nịnh nọt:
“À, gì, chỉ là… tò mò thôi.”
Lạc Khê còn định thêm thì trong nhà bà Lão gọi với .
Cô đành :
“Xin , bà gọi. Nếu việc gì, muộn , mời .”
Triệu Bằng , tuy nhưng cũng tiện nán , đành ngượng về.
Cô đóng cửa, cài then .
Thế nhưng Triệu Bằng vẫn ngoài một lát lâu, trong sân, mãi đến khi Lạc Khê hẳn trong nhà mới chịu rời .
Đêm qua trời mưa lớn, đường ở đầu làng lầy lội.
Tiêu Kỳ lái xe mang ít đồ sinh hoạt đến cho Lục Lăng Tiêu, nhưng xe , nên tự đầu làng lấy.
Khi về, đúng lúc thấy Triệu Bằng từ cổng nhà Lạc Khê , ánh mắt còn lưu luyến ngoái .
Lục Lăng Tiêu lập tức nhíu mày.
Đợi đến khi bóng Triệu Bằng xa, mới tiến gần cổng.
Dù cánh cổng khóa bên trong, nhưng Lục Lăng Tiêu quá quen — chỉ cần luồn tay qua khe cửa là thể dễ dàng mở .
Anh bước , ung dung như thể đây là nhà .
Trong nhà, bà Lão hỏi:
“Vừa nãy Triệu Bằng đến gì thế? Bà thấy con chuyện với nó khá lâu, việc gì ?”
Lạc Khê lắc đầu:
“Không gì bà, chẳng chuyện gì quan trọng, chỉ hỏi con thật là ly hôn . Con hiểu từ nữa.”
Bà Lão còn định gì, môi khẽ mấp máy, nhưng im bặt — bởi vì bà thấy Lục Lăng Tiêu đang về.
Lạc Khê nhận ánh của bà, đầu , quả nhiên thấy đang bước .
Chủ đề lập tức khép .
Đêm xuống.
Lạc Khê cạnh bà, bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ.
Không thấy lấy một ngôi , màn đêm nặng nề như đè ép lên n.g.ự.c cô.
Phòng bên cạnh dọn cho Lục Lăng Tiêu, nên cô chỉ thể qua cùng bà.
Bà ngủ sớm như thường lệ, thêm mệt mỏi vì mất ngủ đêm qua, nên tiếng ngáy vang đều đều.
Còn Lạc Khê thì trằn trọc yên.
Biết đang ở ngay bên cạnh, tim cô loạn nhịp, ngủ nổi.
Một nửa trong cô luôn nhắc rằng dừng , tiến thêm bước nào nữa.
nửa … thể thuyết phục bản buông bỏ đàn ông .
Sự giằng co khiến cô dằn vặt suốt đêm.
Đột nhiên, bụng truyền đến một âm thanh khẽ khàng — “ục” một tiếng.
Âm thanh lạ, giống tiếng bụng đói, như thể chỉ cô thấy .
Trong khoảnh khắc, Lạc Khê ngỡ rằng đang ảo giác, tưởng tiếng đó từng tồn tại.
cô chợt sực nhớ — trong bụng còn đứa con của một đàn ông xa lạ.
Mọi ảo tưởng, hy vọng về tương lai phút chốc tan thành mây khói.
Một thoáng, cô nghĩ đến chuyện phá bỏ cái thai, cùng lắm là tìm cách trả hai trăm nghìn ...
ý nghĩ vụt tắt ngay lập tức.
Bởi dù , cũng thể xóa sự thật rằng đứa trẻ từng tồn tại.
Mà cho dù cô còn đứa bé, cô và Lục Lăng Tiêu... liệu tương lai ?
Câu trả lời — hiển nhiên là .
Điện thoại bên gối Lạc Khê rung lên một tiếng.
Cô trở lấy điện thoại đưa lên mắt, là tin nhắn Lục Lăng Tiêu gửi đến.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Qua đây."
Lạc Khê đầu bà ngoại một cái, bà đang ngủ say.
Cô định dậy, chợt nhớ cảnh tượng lúc nãy, do dự một chút.
Cô nhắn cho Lục Lăng Tiêu: "Có việc gì thế?"
Lục Lăng Tiêu: "Quạt điện ."
Đây là nông thôn, điều hòa, chiếc quạt điện cũ duy nhất trong nhà, bà Diệp còn bảo Lạc Khê chuyển phòng Lục Lăng Tiêu .
Lạc Khê đành dậy, đến cửa phòng bên cạnh.
Cô khẽ gõ cửa, hỏi: "Em chứ?"
Trong phòng vọng tiếng đáp trầm của Lục Lăng Tiêu: "Ừ."
Khi Lạc Khê đẩy cửa , thấy Lục Lăng Tiêu một dáng vẻ ít khi thấy.
Trên Lục Lăng Tiêu mặc áo choàng tắm màu chàm đen, là Tiêu Kỳ chuyên đến đưa cho.
Tóc vẫn còn ướt, rõ ràng cũng tắm xong.
Nông thôn tiện như thành phố, bà Lạc để tiết kiệm điện, mấy năm nhờ lắp đặt bình nước nóng năng lượng.
Ban ngày nắng đủ, nước trong bình cũng chỉ đủ cho hai tắm qua loa, giờ trong nhà thêm một , mà hôm nay là trời âm u...
Lạc Khê tắm rửa quần áo từ sớm, bà Lạc tuổi cao, nước lạnh cũng đành chịu.
Đêm muộn thế , cần nghĩ cũng Lục Lăng Tiêu tất nhiên là tắm nước lạnh.
Lạc Khê áy náy, dù gì một thiếu gia sinh ngậm thìa vàng như , khi nào chịu cảnh khổ sở như .
Tóc trán Lục Lăng Tiêu vì ướt nên dính mềm mại trán, trông bớt phần tấn công , ánh đèn ngủ dịu dàng, cũng dễ hơn nhiều.
Lạc Khê dám , thẳng đến chỗ chiếc quạt điện.
Cô thử bật công tắc vài cái, quả nhiên nó hoạt động.
Lục Lăng Tiêu ngay lưng Lạc Khê, thấy eo thon nhỏ nhắn bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô, như chỉ cần một trận gió là thể gãy.
Dù đầu , Lạc Khê cũng Lục Lăng Tiêu đang , cảm giác như kim châm lưng.
Không là do cô nóng quá căng thẳng, chỉ trong vòng đầy hai phút ngắn ngủi, cô đầm đìa mồ hôi.
Tiếc là chiếc quạt điện chiều cô, vẫn chịu .
Lục Lăng Tiêu : "Thật thì thôi."
Lạc Khê khom , cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống ngực.
Cô dùng một tay vén một bên tóc phía , : "Có do ổ cắm tiếp xúc chặt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/180-182.html.]
Lục Lăng Tiêu trả lời, .
Lạc Khê đành xổm xuống, trong ánh sáng mờ mịt tìm phần ổ cắm bàn việc.
Cô rút ổ cắm mạnh tay, cắm .
Ấn công tắc nữa, quả nhiên, quạt .
Lạc Khê thở phào nhẹ nhõm, : "Lần ."
Vừa cô dậy.
mới thẳng lưng, cơ thể cô bỗng nghiêng hẳn về một bên.
Cơn choáng váng đột ngột khiến mắt cô tối sầm .
May mà Lục Lăng Tiêu nhanh tay, đỡ lấy cô, khiến cô ngã.
Đợi Lạc Khê bình tĩnh , mới phát hiện eo một cánh tay, là của Lục Lăng Tiêu.
"Em ?" Lục Lăng Tiêu ôm chặt cô.
Sự bối rối đột ngột lan tỏa.
Lạc Khê đỏ mặt rời khỏi vòng tay , : "Em , chắc là xổm lâu quá, dậy đột ngột."
Lục Lăng Tiêu lúc mới buông tay.
"Cảm ơn."
Lạc Khê cảm ơn, biểu cảm khách sáo và xa cách.
Cô , đột nhiên một vật màu đen vút qua mắt, đậu tay nắm cửa xa.
Khi Lạc Khê rõ đó là thứ gì, suýt nữa thét lên vì kinh hãi.
Thì là một con nhện đen to bằng lòng bàn tay.
Địa phận trấn Ô Mai ở phía Nam, rắn rết côn trùng tuy thường thấy, nhưng con nhện to như , Lạc Khê vẫn là đầu tiên thấy.
Lạc Khê từ nhỏ sợ những thứ nhiều chân, chỉ một cái thôi cũng suýt ngất .
Trong lúc hoảng loạn, cô lao lòng Lục Lăng Tiêu, run rẩy sợ hãi.
Lục Lăng Tiêu chằm chằm con nhện vẫn đang gắng sức bò lên tay nắm cửa, khóe miệng nhịn nhếch lên.
Không thể , sinh linh nhỏ bé đến đúng lúc thật.
Lục Lăng Tiêu ôm Lạc Khê đang run rẩy trong lòng, hỏi: "Em sợ nhện?"
Lạc Khê ngẩng đầu từ trong n.g.ự.c , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Lạc Khê do dự gật đầu, cũng dám , huống chi là mở cửa.
Lục Lăng Tiêu buông cô , : "Không , đừng sợ."
Nói sang một bên, từ bàn việc xa lấy một cái cây gãi lưng bằng tre cũ kỹ lâu dùng, tiến về phía con nhện.
Anh dùng đầu cây gãi lưng khều con nhện lên.
Mấy cái chân dài mảnh khảnh của con nhện móc chỗ cong của cây gãi lưng, treo lơ lửng đó.
Lục Lăng Tiêu mở cửa, đem con nhện thả vườn rau bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, tiểu gia hỏa bò đám cỏ thấy tăm .
Lục Lăng Tiêu lúc mới phòng, mà Lạc Khê vẫn đó hết hồn, dám nhúc nhích.
Nhìn Lạc Khê như , hiểu , Lục Lăng Tiêu cảm thấy tâm trạng .
Lạc Khê tuy trông vẻ mềm yếu, nhưng từ khi quen đến nay, Lục Lăng Tiêu phát hiện cô thực là một phụ nữ cá tính kiên cường.
Ngược , dáng vẻ sợ hãi càng kích thích sự bảo vệ của .
Lục Lăng Tiêu mặt cô, : "Thả nó , đừng sợ."
Lạc Khê lúc mới hồn, run rẩy gật đầu, bước ngoài.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Có lẽ vì căng thẳng quá độ, khi ngang qua Lục Lăng Tiêu, cô vấp chân bàn bên cạnh, cánh tay dài của Lục Lăng Tiêu vươn , nhẹ nhàng đỡ lấy cô, kéo cô trở trong lòng.
Lưng Lạc Khê áp n.g.ự.c nóng bỏng của , dù chỉ cách một lớp vải mỏng, vẫn thể cảm nhận nhiệt của .
Mà , cánh tay Lục Lăng Tiêu chệch , đúng ngay vùng mềm mại cấm kỵ đó.
Gò má Lạc Khê lập tức đỏ bừng.
Đồng thời, cô cũng cảm nhận "sự đổi" của Lục Lăng Tiêu.
Lần , Lục Lăng Tiêu cho cô cơ hội trốn thoát nữa, xoay cô từ trong lòng.
Đối mặt với Lục Lăng Tiêu, thở và nhịp tim của Lạc Khê loạn.
Đêm bên ngoài cửa sổ đậm như lọ mực tán, dường như thể tan.
Khi Lục Lăng Tiêu đẩy cô ngã bàn việc, Lạc Khê cuối cùng hoảng sợ.
Cô như một chú nai nhỏ hoảng sợ, với vẻ chấn động, hỏi: "Anh, định gì?"
Tay Lục Lăng Tiêu luồn váy ngủ của cô, cô nửa , vạt váy sớm đẩy lên, xếp ở eo.
Lục Lăng Tiêu : "Em rõ, còn hỏi gì?"
Lạc Khê giữ chặt vạt váy ngủ, hỏi: "Ở đây thật ?"
Lục Lăng Tiêu liếc về phía bên cạnh, : "Giờ bà chắc ngủ say, chỉ cần em đừng hét loạn như , bà đa phần sẽ thấy ..."
"Anh điên !" Lạc Khê cự tuyệt.