Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 183-184

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:08:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

183

 

Thấy Lạc Khê quen ở đây, Lục Lăng Tiêu liền ôm bổng cô lên.

 

Chân Lạc Khê chạm đất, vốn tưởng Lục Lăng Tiêu hiểu ý cự tuyệt của , thở phào.

 

Không ngờ Lục Lăng Tiêu đẩy tường một bên.

 

Trước khi Lạc Khê kịp , bộ n.g.ự.c nóng bỏng áp sát từ phía .

 

Lần , dù Lạc Khê giãy giụa, cũng thể...

 

Lục Lăng Tiêu trong chuyện độc đoán mà tự , tay đè lên tường vô tình chạm công tắc đèn.

 

Căn phòng lập tức chìm bóng tối.

 

Đột nhiên mất ánh sáng, khí dường như càng thêm ám .

 

Lạc Khê từ chỗ chống cự cự tuyệt, dần dần thả lỏng.

 

Ngay cả Lục Lăng Tiêu cũng cảm nhận sự đổi cơ thể cô.

 

Lạc Khê cảm thấy chìm đắm Lục Lăng Tiêu, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại của cô, khiến cô run lên từng cơn.

 

Không hiểu vì , cô yêu thích cảm giác kích thích tê dại .

 

"Ở với , em thấy oan ức?"

 

Giọng thở nhẹ của Lục Lăng Tiêu truyền đến từ phía tai.

 

Lạc Khê nên lời, cô oan ức, vì dùng cách cam đoan như để báo đáp .

 

Cô cũng coi thường bản .

 

, cô thèm khát sự kích thích khác lạ như , cự tuyệt , nhịn khao khát cho nhiều hơn.

 

Ngay cả Lục Lăng Tiêu cũng nhịn thầm khen một câu, hôm nay cô thật sự mềm mại...

 

Lạc Khê sớm chìm đắm trong sự khó xử trái khoáy , từ lúc nào, đèn phòng bên cạnh bật sáng.

 

"Khê Khê... Khê Khê?"

 

Tiếng bà ngoại Lạc Khê vang lên từ phòng bên.

 

Hai trong bóng tối đều giật .

 

Lạc Khê cuối cùng cũng lấy lý trí, ngoài, nhưng Lục Lăng Tiêu ý định buông tha cô.

 

"Khê Khê?"

 

Tiếng bà ngoại Lạc Khê vẫn tiếp tục.

 

Trong bóng tối, Lạc Khê nhỏ: "Đừng... bà đang gọi em."

 

Hơi thở ấm áp của Lục Lăng Tiêu phả bên tai cô, càng thêm quyến luyến mê đắm.

 

Anh cho phép Lạc Khê rời lúc .

 

Lạc Khê sốt ruột đẩy , nhưng dám động tĩnh quá lớn.

 

Chẳng mấy chốc, bà ngoại Lạc Khê đẩy cửa phòng , bước ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/183-184.html.]

Bà Lạc thấy đèn phòng bên cạnh tắt, đoán chừng Lục Lăng Tiêu đa phần ngủ .

 

Vốn dĩ bà chỉ khát nước, Lạc Khê rót cho bà ly nước, ngờ mở mắt , Lạc Khê ở bên cạnh.

 

Chỗ bên cạnh cũng trống rỗng.

 

Bà gọi mấy tiếng liền nhận hồi âm của Lạc Khê, chỉ thể đoán lẽ cô vệ sinh.

 

Thế là, bà tự dậy đến bàn rót nước.

 

đúng lúc nước trong bình hết, bà lão liền cầm bình nước ngoài, định bếp tìm nước uống.

 

Để phiền Lục Lăng Tiêu nghỉ ngơi, bà cũng tiếp tục gọi Lạc Khê, một bếp.

 

Khi bà lão về ngang qua cửa phòng Lục Lăng Tiêu, một tiếng rên rỉ khẽ hình như vang lên từ bên trong.

 

Bước chân bà đột nhiên dừng , về phía căn phòng tối om của Lục Lăng Tiêu.

 

Tiếng rên lúc nãy, âm cuối mang theo sự rung động mềm mại, lẽ nào bà nhầm?

 

cửa thêm một lúc.

 

Đồng thời, tay Lục Lăng Tiêu từ phía bịt miệng Lạc Khê, Lạc Khê c.ắ.n chặt ngón tay , mới phát âm thanh nữa.

 

Cho đến khi bước chân bà hướng về phòng .

 

Lạc Khê lúc mới đẩy Lục Lăng Tiêu mới "ngừng chiến" , tức giận trừng mắt .

 

Lúc nãy, suýt nữa bà ngoại thấy…

184

Trong bóng tối, Lạc Khê vẫn thể hồn, trong đầu cứ lặp hình ảnh , hổ giận .

rằng, trong cùng màn đêm , khi ai rõ ai, Lục Lăng Tiêu khẽ — phản ứng bối rối của cô khiến cảm thấy thích thú rung động.

Lạc Khê cúi đầu vội chỉnh quần áo, còn thì điềm tĩnh đến lạ — thong thả thắt dây áo choàng ngủ, vẻ mặt vẫn bình thản.

Sau đó, nhẹ nhàng bế cô đặt xuống giường .

Chiếc giường vốn chỉ đủ cho một , giờ thêm Lạc Khê thì trở nên chật chội đến mức thở hai như chạm .

Cô vùng vẫy định tránh , nhưng sợ ồn khiến cái giường cũ kỹ kẽo kẹt thể sập bất cứ lúc nào, đành im, cố giữ cách.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Trán và thái dương cô ướt mồ hôi, mỏi rã rời, còn sức để thêm gì.

Mãi đến khi tiếng ngáy khe khẽ của bà ngoại vang lên từ phòng bên, Lạc Khê mới khẽ gỡ bàn tay đang ôm lấy , lặng lẽ bước khỏi phòng , khép cửa thật nhẹ.

Bên trong, Lục Lăng Tiêu trở , trần nhà trong bóng tối, khóe môi khẽ cong — vẻ mãn nguyện từng thấy.

Sáng hôm , khi Lạc Khê tỉnh dậy, bà ngoại ngoài sân, xong xuôi cả một rổ đậu để phơi nắng.

đặt rổ đậu lên bậu cửa sổ thì trông thấy Lạc Khê thức dậy.

Cả Lạc Khê mệt rã, vai lưng đau nhức, nhưng vì sắp đến giờ ăn sáng, cô vẫn miễn cưỡng khỏi giường, rửa mặt bước sân.

bà ngoại ngẩng lên hỏi:

“Khê Khê, bụng con đỡ ?”

Lạc Khê khựng , mới hiểu — thì tối qua bà tưởng cô đau bụng, nên thấy cô trong phòng.

Cô cúi đầu tránh ánh mắt bà, đáp khẽ:

“Dạ, đỡ ạ, .”

Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt cô đỏ bừng, dám ngẩng lên.

bà ngoại vẫn đều đều:

“Còn khó chịu thì chiều con trạm y tế lấy ít t.h.u.ố.c nhé. 

Cái bụng mà hỏng thì đùa , trẻ thì thấy gì chứ già là mệt đấy.”

Lạc Khê chỉ dám lí nhí “” một tiếng.

lúc , cổng sân vang tiếng mở, Lục Lăng Tiêu xuất hiện — mặc bộ đồ thể thao, mồ hôi nhẹ trán, rõ ràng chạy sáng về.

Anh chào to:

“Cháu chào bà, buổi sáng lành ạ.”

bà ngoại vui vẻ :

“Trời, sáng thế tập ? Sao ngủ thêm chút?”

Anh đáp, mắt vô tình liếc qua Lạc Khê:

“Cháu quen ạ, sáng vận động là cả ngày việc chẳng tinh thần.”

bà ngoại chỉ gật gù khen ngợi, nhận ánh mắt sâu kín giữa và Lạc Khê —

còn Lạc Khê thì cúi gằm mặt, trong lòng chỉ nghĩ thầm:

“Đêm qua rõ ràng muộn như thế, vẫn còn nhiều sức thế chứ…”

 

Loading...