Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 189-190
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:09:30
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
189
Nghe Lạc Khê , Triệu Bằng nhất thời cũng chẳng tìm lý do nào khác, đành ngượng ngùng đặt thùng giấy xuống, :
“Thật cần giúp mang ? Cái cũng khá nặng đấy.”
“Không cần , tự xách .”
Triệu Bằng đành luyến tiếc rời .
Lạc Khê cuối cùng cũng thoát khỏi , liền cúi xuống, định dùng một tay nhấc thùng lên.
Có lẽ cô đ.á.n.h giá thấp trọng lượng của chiếc chậu ngâm chân — mới dùng sức nhấc nổi.
Triệu Bằng thấy lập tức , định chạy đến giúp.
còn kịp tới nơi, thì một bóng cao lớn nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng xách thùng giấy lên.
Lục Lăng Tiêu mặt cảm xúc, tay cầm xấp tài liệu mà Tiêu Kỳ đưa, chỉ một tay dễ dàng nhấc chiếc thùng nặng lên.
Triệu Bằng lập tức khựng , im tại chỗ, dám tiến thêm bước nào.
Lạc Khê cũng ngờ Lục Lăng Tiêu xuất hiện lúc , trong lòng thầm thở phào, cảm thấy may mắn vô cùng.
Lục Lăng Tiêu xách thùng bưu kiện thẳng sân, Lạc Khê ngoan ngoãn theo phía .
Triệu Bằng vẫn yên tại chỗ, bóng lưng hai dần khuất.
Càng , càng thấy đàn ông “ đáng tin”.
Trong mắt , mấy gã ăn mặc sang trọng, dáng vẻ phong độ, chẳng ai là cả…
Hôm nay trời nóng, bà Lạc gì nhiều, nên bữa tối do Lạc Khê đảm nhận.
Tay nghề nấu nướng của cô khá . Thím Vương hàng xóm mang sang ít thịt xông khói, cô liền thêm vài món nữa.
bà ngoại Lạc :
“Nấu nhiều món thế , con với Tiểu Lục uống chút rượu ?”
Lạc Khê thể uống, bèn sang Lục Lăng Tiêu.
Thấy gì, cô liền dậy, đợi bà ngoại bảo, cửa hàng nhỏ ở đầu làng mua một chai rượu trắng về.
Trước đây cô từng thấy uống rượu trắng, mà tửu lượng tệ.
Mang rượu về, Lạc Khê lấy chén nhỏ , rót cho Lục Lăng Tiêu và bà mỗi một chút.
Bà vốn uống rượu, chỉ là do bệnh nên kiêng, nhưng hôm nay tâm trạng vui vẻ, nhất quyết nếm ít cho khí.
Lục Lăng Tiêu từ chối, cô rót đầy ly mặt .
Chỉ mặt Lạc Khê là một cốc nước lọc.
Vịt Trắng Lội Cỏ
bà ngoại hỏi:
“Cháu uống ?”
Lạc Khê khẽ lắc đầu, dối:
“Dạ, dạo dày cháu khỏe, nên uống.”
bà ngoại cũng ép nữa.
Bà nâng ly, với Lục Lăng Tiêu:
“Tiểu Lục , cháu đến giúp nhà bao nhiêu việc, còn mua sắm thêm bao đồ điện đắt tiền.
Bà cháu thiếu tiền, nhưng vẫn cảm ơn tấm lòng của cháu.”
Lục Lăng Tiêu cũng nâng ly, dám để bà cụ rót .
Anh nhẹ :
“Thời gian qua bà chăm sóc nhiều , mấy thứ đó chỉ là chút lòng thành thôi ạ, bà đừng để bụng.”
Anh chỉ mong bà đừng cảm thấy áy náy nặng lòng vì chuyện đó.
bà ngoại :
“Con bé Khê Khê nhà bà tối qua đau bụng, nó uống rượu, để bà uống nó, coi như cảm ơn cháu.”
Lục Lăng Tiêu vội :
“Bà khách sáo quá.”
Dứt lời, tự uống cạn ly, tỏ lòng kính trọng.
Bà trong lòng càng thêm quý mến Lục Lăng Tiêu.
Không hiểu , mấy ngày nay ở chung với , bà cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, như trẻ mấy tuổi.
Năm xưa khi Lạc Khê đưa Tống Mục Sâm về ăn Tết, bà lúc nào cũng dè dặt, nơm nớp lo sợ.
Một mặt sợ chê quê nghèo, mặt khác lo tiếp đãi chu đáo, nấu ăn hợp khẩu vị.
giờ, khi Lục Lăng Tiêu mặt, bà hề cảm giác đó — chỉ thấy thuộc, như thấy con cháu ruột trong nhà.
190
Mặc dù Lục Lăng Tiêu nhiều, tính cách cũng phần lạnh lùng,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/189-190.html.]
nhưng ở bên khiến khác cảm thấy dễ chịu.
Dù Lạc Khê nấu món gì, cũng luôn là ngon — cho dù thực tế chỉ ăn ít, nhưng tuyệt đối từng tỏ vẻ chê bai miễn cưỡng.
Chỉ là… dù hiện tại thứ đều yên , bà ngoại Lạc vẫn thầm lo lắng — mối quan hệ giữa và cháu gái thể đến .
Nghĩ đến đây, trong lòng bà chùng xuống một chút, nhưng nhanh nở nụ , vui vẻ :
“Ăn , nếm thử thịt xông khói nhà thím Vương bên cạnh xem, món là nhất làng đấy.”
Lục Lăng Tiêu , gắp một miếng cho miệng, gật đầu:
“Ngon thật.”
bà ngoại Lạc đến mức đôi mắt cũng híp , khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện.
bà ngoại uống ít rượu , sớm xuống nghỉ.
Lục Lăng Tiêu cạnh xem tivi, xem trò chuyện lặt vặt cùng bà cho vui.
Lạc Khê dọn dẹp xong bếp núc thì trời cũng nhá nhem tối.
Cô còn kịp nhà chính, Lục Lăng Tiêu từ bên trong bước .
Lạc Khê hỏi:
“Anh thế?”
Lục Lăng Tiêu đáp:
“Ăn nhiều, ngoài dạo một chút.”
Cô định tránh sang một bên nhường lối, kịp bước thì cổ tay nắm .
Lục Lăng Tiêu :
“Em cùng .”
Lạc Khê liếc phòng — thấy bà ngoại nhắm mắt nghỉ ngơi, liền theo khỏi sân.
Trời tối trong, sáng khắp bầu trời.
Ở nông thôn, buổi tối ồn ào hơn cả ban ngày — tiếng dế, tiếng ếch, tiếng côn trùng kêu râm ran khắp nơi.
Vừa bước khỏi cổng, Lạc Khê vội rút tay khỏi tay , bởi phía quen trong làng đang tới.
Từ xa, gọi:
“Khê Khê về ? Lần định ở lâu chút hả con?”
Lạc Khê đỏ mặt, lên chào:
“Vâng, chú Lâm Tư, tối chú còn thế ạ?”
Ông Lâm thoáng qua đàn ông phía cô, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên:
“Đây là chồng thành phố của cháu hả? Đẹp trai quá!”
Lạc Khê vội vàng lắc đầu:
“Không… .”
Nói càng thêm hổ, dù việc cô ly hôn chẳng chuyện giấu kín, nhưng ở cái làng nhỏ , vẫn nhiều .
Thấy cô thêm, Lâm Tư hiểu , vội :
“À, chú chỉ hỏi thôi. Chú trạm y tế lấy ít thuốc, thằng cháu cảm nắng mấy hôm nay.”
Lạc Khê gật đầu:
“Vâng, chú cẩn thận nhé.”
“Ừ, con cũng sớm về , trời tối đường khó thấy đấy.”
Cô mỉm , tiễn ông xa mới — chỉ thấy Lục Lăng Tiêu đang đó, sắc mặt lạnh hẳn.
Lúc mới khỏi nhà, trông vẫn thoải mái, giờ như chọc giận.
Trước đây cô từng nghĩ Tống Mục Sâm tính tình thất thường, khó đoán, ngờ Lục Lăng Tiêu cũng giống .
Lạc Khê tiến gần, mặt , hỏi:
“Không dạo ? Sao yên thế?”
Lục Lăng Tiêu cô chằm chằm, mặt đổi sắc:
“Cùng một đoạn, khiến em thấy mất mặt lắm ?”
Lạc Khê ngẩn , mất mấy giây mới hiểu giận vì chuyện gì.
Thì … là chuyện .
Cô nhịn , khẽ bật :
“Em nghĩ như thế .”
Lục Lăng Tiêu tin.
Rõ ràng khi nãy hai vẫn còn nắm tay, thấy , cô vội rút tay , thậm chí còn phủ nhận mối quan hệ giữa hai mặt quen.
Chẳng lẽ — là khiến cô dám thừa nhận ?