Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 191-192

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:09:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

191

Nghĩ đến đây, Lục Lăng Tiêu hỏi:

 “Là bằng cái họ Tống ?”

Lạc Khê bỗng cảm thấy, đàn ông một khi bắt đầu vô lý, thì chẳng dễ dỗ hơn phụ nữ là bao.

định giải thích, Lục Lăng Tiêu lạnh giọng châm chọc:

 “Phải , dù thì em cũng cam tâm tình nguyện ở bên bao nhiêu năm, còn với mới mấy ngày, ngày nào cũng trưng bộ mặt ủ dột. Anh rốt cuộc là bằng ở chỗ nào...”

Lạc Khê thật sự hiểu nổi, đang so đo với Tống Mục Sâm cái gì.

dừng , sắp xếp lời trong đầu.

lặng ngắn ngủi đó, trong mắt Lục Lăng Tiêu giống như là cô đang do dự.

“Em cần mấy lời dễ để dỗ , cũng đừng lúc nào cũng giữ cách, chơi mấy trò ‘ bắt thì buông’. 

Anh ở đây cùng em bao nhiêu ngày nay, chẳng lẽ còn đủ để chứng minh lòng ?”

Lời đều là sự thật.

Anh bỏ công việc, một chạy đến cái vùng núi rừng hẻo lánh , mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên cô và một bà lão, sống cuộc sống tẻ nhạt như thế.

Nếu là hai tháng , chắc chắn sẽ nghĩ điên .

bây giờ, dây thần kinh trong như rối tung thành một mớ, mà vẫn chẳng chịu nhận lấy tấm chân tình .

Lạc Khê vốn là giỏi biểu đạt, giờ trách móc như , càng .

Cô thừa nhận, những gì đều đúng. Cô bận rộn thế nào, việc bỏ tất cả để đến đây đều là vì .

cô vẫn chắc, tình cảm của họ sẽ đến .

Anh càng đối xử với cô, cô càng thấp thỏm, bất an.

Cô sợ một ngày nào đó, Lục Lăng Tiêu bỗng tỉnh ngộ, rời bỏ cô.

Thế nhưng khi nghĩ đến đứa bé trong bụng , cô hiểu — chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy .

Mấy ngày nay, Lạc Khê trằn trọc ngủ, chỉ nghĩ xem nên chuyện đó với thế nào.

Cô hiểu rõ, khi sự thật , thứ sẽ . Trái tim cô giằng xé giữa hai nỗi sợ.

cô cũng , thể cứ giấu mãi — như công bằng với Lục Lăng Tiêu.

Anh càng với cô, cô càng thấy áy náy.

Lạc Khê im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng:

 “Lục Lăng Tiêu, chuyện em với .”

“Anh cũng chuyện với em.”

Hai gần như đồng thanh.

Lạc Khê kinh ngạc .

Rất nhanh đó, cô nhường bước, dịu giọng:

 “Vậy... .”

Lục Lăng Tiêu cũng khách sáo, khẽ “ừ” một tiếng sải bước .

Lạc Khê theo , hai chậm rãi con đường làng vắng lặng trong đêm.

Lục Lăng Tiêu :

 “Anh vẫn luôn hỏi em, nếu một đứa con... em để ý ?”

Bước chân Lạc Khê bỗng khựng , thoáng sững sờ.

Lục Lăng Tiêu cảm nhận sự kinh ngạc của cô, cũng dừng , đầu .

Câu khiến Lạc Khê chấn động đến mức khó diễn tả.

“Em để ý ?” — Lục Lăng Tiêu hỏi.

Thực , cô là để ý. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy — cách giữa họ dường như rút ngắn .

Khi Lục Lăng Tiêu cũng con, trong thâm tâm cô le lói một tia hy vọng.

niềm vui chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Con tim cô nhanh chóng rơi trở hiện thực.

Cô hiểu, với phận và địa vị của Lục Lăng Tiêu, cho dù con cũng chẳng — vẫn sẽ tiểu thư nhà danh giá gả cho .

So với những cô gái , cô chẳng gì đáng để cân đo.

Lạc Khê khẽ, tự giễu chính vì khoảnh khắc dám mơ tưởng hão huyền.

Thấy cô mãi gì, Lục Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén.

192

Lục Lăng Tiêu :

“Đứa bé đó, ý là... thể, thể là một ngày nào đó trong tương lai…”

Đáng tiếc, Lạc Khê chẳng lọt câu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/191-192.html.]

Cô khẽ mỉm , giọng điệu dịu mà xa:

“Giữa chúng , vấn đề vốn ở chỗ đó. Dù thế nào, em đều—”

“Cẩn thận!”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Câu dứt, eo cô Lục Lăng Tiêu ôm chặt. Từ đó, một con ch.ó đen to tướng bất ngờ lao .

Con ch.ó cao gần bằng nửa , đến gần từ lúc nào mà cả hai đều nhận .

Lục Lăng Tiêu sợ Lạc Khê nó dọa, liền kéo cô lòng.

con ch.ó tưởng ý đe dọa, lập tức gầm gừ, sủa vang dữ tợn.

Một đàn ông, một phụ nữ, và một con ch.ó — thế là thành thế giằng co.

Lạc Khê hoảng hốt, nép chặt trong vòng tay , sợ, lo sẽ thương.

trong làng còn ai nuôi con ch.ó đen to như thế, hôm nay đúng là đầu tiên thấy.

Tiếng sủa của nó vang vọng khắp xóm, ồn ào đến mức nửa làng đều tỉnh giấc.

Ngay lúc , từ phía vang lên tiếng chân chạy gấp.

“Khê Khê?”

Lạc Khê đầu — là Triệu Bằng.

Hắn đang định ngoài vệ sinh, xong việc thì tiếng ch.ó sủa inh ỏi.

Chạy xem, thấy Lạc Khê cùng một đàn ông lạ.

Triệu Bằng lập tức chạy đến, ôm đầu con ch.ó , quát:

 “Hắc Tử! Không sủa nữa! Toàn nhà, sủa cái gì mà sủa?”

Người nhà?

Thật đúng là tự nhiên quá mức — mà chẳng Lạc Khê gọi thế .

Lạc Khê vẫn còn sợ hãi, nép trong n.g.ự.c Lục Lăng Tiêu, run giọng hỏi:

 “Đây... là ch.ó nhà ?”

Triệu Bằng giữ chặt con chó, xòa:

 “Phải, là ch.ó nhà đấy. Nó tên Hắc Tử, bình thường nó hiền lắm, c.ắ.n ai . Không tin thì em đây sờ thử xem.”

Lạc Khê sợ mất nửa hồn, gì còn dám gần, chỉ co rúm trong lòng Lục Lăng Tiêu, nhất quyết .

Triệu Bằng liếc sang Lục Lăng Tiêu, mật hỏi:

 “Anh là họ của Khê Khê ? Cô bảo là họ hàng ở thành phố. Mà trông hai chẳng giống chút nào nhỉ?”

Sắc mặt Lục Lăng Tiêu tối sầm trong tích tắc.

Anh họ?!

 Lạc Khê... với gã đàn ông như ?

Ánh mắt trở nên u ám, lạnh mấy phần.

Lạc Khê thấy thế, lập tức đ.á.n.h trống lảng:

 “Chúng nên về thôi, muộn .”

Cô thoát khỏi vòng tay , vội bước nhanh về phía nhà.

Triệu Bằng vẫn điều, còn gọi với theo:

 “Khê Khê, mai định qua nhà thăm bà ngoại em đấy, lúc đó đừng nha!”

Lạc Khê chẳng buồn đáp, chỉ cúi đầu bước , chân lún xuống con đường đất lổn nhổn, càng càng nhanh.

Đằng , tiếng Triệu Bằng vẫn vang lên:

 “Đừng sợ nha, Hắc Tử nó sẽ bảo vệ em mà!”

Không qua bao lâu, Lục Lăng Tiêu mới đuổi kịp.

Ngay khi Lạc Khê định bước cổng, nắm lấy cổ tay cô, kéo .

đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của .

Lục Lăng Tiêu trầm giọng hỏi:

“Anh họ?”

Quả nhiên — để bụng chuyện đó.

Lạc Khê khẽ thở , giải thích:

 “Em mới ly hôn. Người trong làng hỏi là ai, em đây? 

Có lẽ hiểu, giữa thành phố và nông thôn khác lắm. 

Ở đây, lời đồn thể g.i.ế.c . Em thể rời , nhưng bà ngoại em thì

già , nếu chỉ trỏ lưng, bà sống thế nào?”

Những điều , vốn cô kìm nén trong lòng suốt bao ngày — giờ, rốt cuộc cũng bật hết.

 

Loading...