Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 193-194
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:10:02
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
193
Có lẽ vì lúc nãy cô quá nhanh, nên giọng điệu phần gay gắt.
Lục Lăng Tiêu im lặng, lời nào.
Lạc Khê bước sân, để mặc ngoài cổng, một bóng cô độc giữa đêm.
Vừa nhà, cô thấy tiếng trẻ con khanh khách.
Hóa là cháu ngoại của thím Vương bên cạnh sang chơi, bà cũng đang ở đây, cùng trò chuyện với bà ngoại Lạc Khê.
Lạc Khê và Lục Lăng Tiêu nối đuôi bước , Thím Vương liếc một cái nhận hai sắc mặt vui.
Bà hề hề đùa:
“Ôi chao, hai vợ chồng son cãi đấy ? Sao mặt mày đều nghiêm thế ?”
Thím Vương tưởng Lục Lăng Tiêu là chồng Lạc Khê, nên mới .
Ai ngờ ngay cả bà ngoại Lạc Khê cũng thoáng lúng túng, nhất thời nên giải thích thế nào cho .
Lúc , bé thấy Lạc Khê, lập tức lao lòng cô, nũng nịu kêu:
“Chị ơi, bế em!”
Thấy nhóc, ánh mắt Lạc Khê cũng mềm hẳn xuống.
Cô cúi bế lấy bé con, hôn nhẹ lên má phúng phính của nó.
Cậu bé khanh khách, chỉ tay sân :
“Em hái mơ, hái quả to cơ!”
Đáng mùa mơ vẫn còn xanh, chín, nhưng thấy đứa nhỏ thích, Lạc Khê cũng bế nó ngoài.
Trong sân bật đèn vàng dịu, một lớn một nhỏ gốc cây mơ, với tay hái mấy quả xanh, khung cảnh yên bình mà ấm áp.
Thím Vương qua cửa kính, tấm tắc khen với bà ngoại Lạc Khê:
“Chị xem, con bé Khê Khê nhà chị xinh kìa, từ nhỏ hơn , mà cũng thích quá trời…”
Bà ngoại xong, trong lòng cũng thấy nở hoa.
Lạc Khê vươn tay kéo một cành cây xuống, tưởng đó nhiều quả, ai ngờ chỉ đúng một quả nhỏ xíu.
Cậu bé giơ tay chỉ lên cao, nhảy nhót :
“Em quả to cơ, quả to cơ!”
Lạc Khê với tới.
Không từ khi nào, Lục Lăng Tiêu đến lưng họ.
Lạc Khê thử nhón chân nhảy một cái, bỗng nhớ điều gì đó, sắc mặt lập tức đổi, nhanh chóng dừng .
Cô cúi xuống dỗ đứa nhỏ:
“Quả to chị hái tới, hái quả nhỏ nhé, ?”
Cậu bé thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
lúc , Lạc Khê cảm thấy một luồng thở mạnh áp tới lưng.
Cô đầu — thì thấy Lục Lăng Tiêu ngay phía .
Anh giơ tay, dễ dàng nắm cành cao nhất, kéo nó xuống, động tác khéo bao lấy cô trong vòng tay.
Khoảnh khắc đó, cách giữa hai gần đến mức cô rõ nhịp thở trầm thấp của .
Lục Lăng Tiêu hái vài quả mơ xanh, đưa cho bé.
Cậu bé vui mừng ôm mớ mơ chạy nhà, chạy hô to:
“Chú hái mơ cho con ! Chú hái mơ cho con !”
Sắc mặt Lục Lăng Tiêu lập tức sầm .
Chú?
Rõ ràng thằng nhóc gọi Lạc Khê là “chị”, gọi là “chú”?
Anh trông già thế ?
Qua lớp kính, thấy thằng nhóc chui tọt lòng bà ngoại, khoe mấy quả mơ xanh tay.
Thím Vương bật , khen nó nghịch, còn bé thì nhanh chóng cho quả mơ miệng.
Chưa nhai mấy cái, vị chua khiến nó nhăn nhó, mặt mũi dúm như một chiếc bánh bao nở.
Khóe môi Lục Lăng Tiêu khẽ cong — đáng đời, nhóc con.
Lạc Khê cũng thấy cảnh , nhịn mà bật .
lùi một bước, quên mất đang đoạn dốc trơn, suýt chút nữa trượt ngã.
May mà Lục Lăng Tiêu vẫn ở lưng, kịp thời đưa tay đỡ lấy khuỷu tay cô.
Vịt Trắng Lội Cỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/193-194.html.]
194
Hơi thở ấm nóng của phả bên tai cô.
Anh gì, cũng tránh né, tự nhiên như thể chuyện vốn dĩ nên .
Trước mặt già, Lạc Khê phản ứng , vội thẳng lên, bước xuống khỏi dốc.
Lục Lăng Tiêu nắm lấy cổ tay cô — đó là cách chịu nhún nhường.
Từ đến nay, Lục Lăng Tiêu từng cúi đầu ai, đây là đầu tiên.
Anh quả thật tức giận vì Lạc Khê giấu phận của , nhưng lời cô cũng đúng — cô mới ly hôn, là đàn ông, xuất hiện ở đây quả thực khiến khó xử.
Lạc Khê vững rút tay khỏi bàn tay .
lúc đó, Thím Vương dắt cháu về.
“Thím Vương về ạ?” Lạc Khê hỏi.
Thím :
“Ừ, mà hai đứa cũng nên sinh đứa con , con mới là một gia đình trọn vẹn.”
— “Con?”
Hai cùng sững , từ chạm đúng nỗi kiêng kỵ trong lòng mỗi .
Cả Lạc Khê lẫn Lục Lăng Tiêu đều đáp, ai cũng chìm trong suy nghĩ riêng.
Thằng bé lúc ngang qua Lạc Khê còn vẫy tay:
“Chị ơi, tạm biệt~”
Lạc Khê mỉm :
“Ừ, tạm biệt.”
Đến lượt ngang qua Lục Lăng Tiêu, nó liếc một cái, dám gì — chú trông đáng sợ quá.
Không ngờ Lục Lăng Tiêu lạnh giọng:
“Gọi là .”
Thằng bé giật , lập tức chạy nhanh đến bên bà ngoại, chạy đầu :
“Bà ơi, chú hiểu cách xưng hô ? Chú ngốc quá!”
Lục Lăng Tiêu: …
Đêm đó, khi ngủ, gốc cây mơ trong sân, rít một điếu thuốc.
Từ chiều đến giờ, điện thoại công việc của từng ngừng reo.
Công ty chất đầy vấn đề cần xử lý, cổ đông thì bất mãn, thậm chí còn kéo cả Lục Trấn Vũ gây áp lực.
Anh nhả khói, qua điện thoại:
“ sẽ về xử lý sáng mai. Bảo Tổng Giám đốc Ngô tạm thời đè chuyện xuống, đợi về tính.”
Lạc Khê bước , tay cầm khăn tắm mới — cái cũ cháu ngoại Thím Vương bẩn.
Cô chứng sạch sẽ, nên âm thầm mang , khéo thấy nội dung cuộc gọi.
Nghe sáng mai sẽ về, trong lòng cô thấy trống trải thở phào nhẹ nhõm.
Cô , nên ở đây quá lâu.
Lục Lăng Tiêu tắt máy, xoay thì thấy cô đang đó, đến từ bao giờ.
Nhìn thấy chiếc khăn trong tay cô, hỏi:
“Cho ?”
“Ừ, cái bẩn , đừng dùng nữa.”
Anh nhận lấy, định tắm.
Lạc Khê gọi .
Anh dừng bước, cô đến mặt, khẽ:
“Lần về thì đừng đến nữa. Mấy hôm nay em ở chỉ để đưa bà khám, xong em cũng về thành phố, sẽ ở lâu.”
Lục Lăng Tiêu cô vài giây, như xem lời cô thật .
Cuối cùng, khẽ gật đầu:
“Ừ, .”
Anh vài bước, bất chợt , chậm rãi:
“Nếu em để ý chuyện con… thì thể…”
“Không để nó đời.”