Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 195-196

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:10:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

195

Đứa trẻ đó, vốn dĩ từng trong kế hoạch của Lục Lăng Tiêu.

Huống hồ, đứa trẻ là kết quả của một “kết hợp” ngẫu nhiên giữa và một phụ nữ xa lạ — về mặt tình cảm, chẳng thể nào nảy sinh sự gắn bó với nó .

Thế nhưng, mấy chữ đó còn kịp , thì Lạc Khê bà ngoại gọi nhà.

Bà gọi:

 “Khê Khê, đây giúp bà chỉnh tivi sang kênh Trung Ương 3 , bà tìm mãi .”

Lạc Khê đáp một tiếng, trong.

Lục Lăng Tiêu một bầu trời đêm, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cảm xúc mâu thuẫn từng .

Sáng sớm hôm , rời một lời từ biệt.

Thực Lạc Khê thấy tiếng động khi khỏi nhà.

dậy, khẽ kéo rèm cửa, theo bóng lưng khuất dần.

Vai rộng, eo hẹp, dáng cao thẳng, bước chân nhanh mà vững vàng, bóng dần xa khỏi tầm mắt của cô.

Không tiễn, mà chỉ là — cái cảnh chia ly , dường như thích hợp với hai họ.

Âm thầm rời như , lẽ là sự ngầm hiểu giữa cả hai.

Khi bà ngoại thức dậy, bữa sáng của bà Lạc Khê chuẩn sẵn.

Trên bàn chỉ cháo loãng và vài món rau dưa đơn giản — bà ăn ít, ngoài mấy món đó thì chẳng ăn gì thêm.

Thường ngày khi Lục Lăng Tiêu còn ở đây, Lạc Khê sẽ phong phú hơn một chút: bánh hấp, bánh đậu ngọt, hoặc mì rau xanh.

bà ngoại mâm cơm, thắc mắc:

 “Sao ít thế? Tiểu Lục dù ăn nhiều, nhưng đàn ông mà, thế đủ no ?”

Bà vốn quý mến Lục Lăng Tiêu.

Lạc Khê múc cháo cho bà :

 “Anh ạ.”

“Đi ?” — bà ngoại ngẩng đầu, thìa trong tay dừng giữa trung.

Lạc Khê cũng múc cho nửa bát cháo, xuống, cầm đũa, bình thản:

 “Anh bảo công ty việc gấp, vội quá. Thấy bà còn ngủ nên gọi dậy.”

“Thế nó bao giờ ?”

bà ngoại thực lòng chuyện tình cảm của Lạc Khê kết thúc lửng lơ như thế.

Nét mặt Lạc Khê thoáng cứng , cô nở nụ nhạt:

 “Ai mà chứ.”

Khả năng cao là sẽ nữa — nhưng cô nỡ thẳng với bà.

Sau bữa sáng, cả buổi sáng Lạc Khê đều giúp bà ngoại dọn quần áo mùa đông.

Ở quê ẩm thấp, bà bảo mang đồ mùa lạnh phơi cho khô.

Ai ngờ, dự báo thời tiết rõ hôm nay mưa, mà đến trưa rơi lác đác vài hạt.

Không còn cách nào, hai bà cháu đành thu đồ cùng xếp .

Lúc , bên ngoài vang lên tiếng ch.ó sủa, khiến cả hai cùng ngẩng đầu cửa.

Chẳng bao lâu , tiếng gõ cửa vọng tới.

bà ngoại nhoài nhưng thấy rõ là ai, liền bảo:

 “Khê Khê, con xem .”

Lạc Khê đặt chiếc áo bông trong tay xuống, dậy bước .

Ngoài cổng, Triệu Bằng và — Kế toán Vương — đang ngó nghiêng trong.

Thấy Lạc Khê, Triệu Bằng niềm nở:

 “Khê Khê , với đến thăm bà ngoại em đây, mau mở cổng cho bọn .”

Kế toán Vương là khá tiếng trong làng, cũng coi là cán bộ thôn nho nhỏ.

Nhà họ Lạc vốn chẳng qua gì với nhà họ Triệu, nên thấy hai con họ đột nhiên đến, Lạc Khê phần ngạc nhiên.

“đưa tay đ.á.n.h bao giờ”, tỏ thiện ý, cô cũng khó mà từ chối, bèn mở cổng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/195-196.html.]

Vừa mở cửa, một con ch.ó đen to tướng liền lao thẳng , khiến Lạc Khê hoảng hốt lùi liền mấy bước.

196

Thấy vẻ mặt của Lạc Khê vẫn còn sợ hãi, Triệu Bằng liền bước tới gọi con ch.ó đen về bên cạnh , với cô:

 “Anh dắt nó đến đây là để nó quen với em, nó sẽ c.ắ.n em nữa .”

Lạc Khê vốn chẳng kết bạn với con ch.ó nào, hơn nữa còn sợ bọ chét.

Đang chuyện thì bà ngoại Lạc cũng từ trong nhà bước .

Thấy , kế toán Vương vội niềm nở tiến lên đón:

 “Ôi chao, chị Lạc , trông chị hồng hào lắm, nào giống mới ốm dậy .”

bà ngoại Lạc nhất thời cũng chẳng hiểu vì kế toán Vương đột nhiên tới, đành chỉ xã giao, ánh mắt thì thỉnh thoảng liếc về con ch.ó đen to phía .

Lạc Khê từ nhỏ sợ chó, bà chỉ lo cho cô.

Chẳng mấy chốc, kế toán Vương cũng rõ lý do đến thăm, tay đưa hai túi đồ mang theo — một túi đựng ít hoa quả, túi còn là nấm rừng mà hôm qua Triệu Bằng nhắc tới.

Vịt Trắng Lội Cỏ

:

 “Nghe dạo chị viện, định đến thăm từ lâu , nhưng chị cũng trong làng bận rộn đủ thứ, thật sự rảnh

Hôm nay tiện đường nên ghé qua xem chị thế nào. Sức khỏe chị hồi phục chứ?”

bà ngoại Lạc khách sáo mời nhà , miệng đáp:

 “Già , xương cốt sắp mục cả, bệnh với chẳng bệnh, sống ngày nào ngày thôi.”

“Phải đó,” kế toán Vương phụ họa, “đừng chị, giờ cũng bệnh tật đầy , đúng như chị , già , chẳng ngày nào dùng nữa.”

Hai nhà trong.

Triệu Bằng với Lạc Khê:

 “Khê Khê, cũng thôi.”

Lạc Khê liếc con ch.ó đen, Triệu Bằng lập tức hiểu ý, ngay:

“Yên tâm, cho nó .”

Nói xong mở cổng, quát con chó:

“Ra ngoài chơi !”

Con ch.ó đen quả nhiên lời, chạy vút , mất hút.

Triệu Bằng phủi tay, :

“Giờ thì , thôi.”

Hai một một bước nhà, đến mặt bà ngoại Lạc và kế toán Vương.

Vừa thấy cháu gái , bà ngoại Lạc liền :

 “Khê Khê, pha cho bác Vương . À, lấy ít trái cây Tiểu Lục mang đến rửa sạch bưng cho Đại Bằng ăn nhé.”

Triệu Bằng toe toét cô.

Lạc Khê “” một tiếng, bếp pha , rửa trái cây.

Khi cô mang đĩa trái cây đặt mặt Triệu Bằng, chẳng khách sáo, cầm ngay một chùm nho xanh ăn, ăn :

 “ là trái cây thành phố ngon thật, ngọt hơn táo mua nhiều, ngon quá.”

Kế toán Vương trừng mắt liếc một cái, sang với bà ngoại Lạc:

“Chị đừng chấp thằng bé. Đồ ở thành phố mà, chúng ít thấy, đắt chẳng bổ béo gì. Toàn loại trái cây hàn tính hoặc nóng tính, bằng táo, ăn cho sức khỏe hơn.”

bà ngoại Lạc chỉ thể mỉm đáp :

“Phải , chị đúng.”

Thấy kế toán Vương uống nửa tách , bà ngoại Lạc liền hỏi:

“Bác Vương hôm nay tới đây chắc là việc gì ?”

“Đã chị hỏi tới thì cũng chẳng giấu. Quả thật là chuyện bàn với chị.”

“Chị cứ .”

Kế toán Vương đưa mắt về phía Lạc Khê.

Cô gái lúc yên cách Triệu Bằng xa, ánh mắt ngoài cửa, như đang suy nghĩ gì đó, nhận ánh của bà .

 

Loading...