Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 197-198
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:10:34
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
197
Thấy Lạc Khê , kế toán Vương cũng thu ánh mắt , :
“ … con bé Khê nhà chị ly hôn ?”
Nhắc đến chuyện ly hôn của Lạc Khê, sắc mặt bà ngoại Lạc cứng — bà hiểu chuyện đến tai bà .
Vịt Trắng Lội Cỏ
hỏi thẳng, bà cũng chẳng định giấu giếm, chỉ gật đầu :
“Ừ, ly . Chuyện của bọn trẻ, già như chúng cũng chẳng can thiệp nổi, miễn chúng vui là .”
Nụ mặt kế toán Vương càng trở nên niềm nở hơn.
Bà thăm dò :
“Con bé Lạc Khê ngoan ngoãn, giỏi giang thế mà, cái thằng đàn ông đúng là mù mắt, uổng thật.”
bà ngoại Lạc bàn đến chuyện hôn nhân của cháu gái với ngoài, liền chuyển đề tài:
“Bác Vương, uống , để bảo Khê Khê rót thêm cho bác nhé.”
Kế toán Vương vội lấy tay che miệng cốc, nhanh:
“Thôi thôi, trời nóng thế , uống nhiều mồ hôi.”
Đến đây, bà ngoại Lạc cũng ép nữa.
Kế toán Vương tiếp tục giọng tán gẫu:
“Nói thật chứ, đàn bà từng qua một đời chồng tái hôn dễ. Cũng may là con bé Khê sinh con, chứ nếu sinh thì càng chẳng ai thèm lấy.”
Sắc mặt bà ngoại Lạc lúc rõ ràng vui, nhưng vẫn giữ lễ, :
“Chuyện của bọn trẻ, già , xen nữa. Cứ để nó tự quyết định thôi.”
“Thế ?” — kế toán Vương đột nhiên đổi giọng nghiêm nghị —
“Chúng lớn, trách nhiệm giúp bọn trẻ lựa chọn. Dù tuổi tác, kinh nghiệm cũng hơn tụi nhỏ, chị đúng ?”
bà ngoại Lạc cũng chỉ gật đầu lấy lệ:
“Phải… cũng đúng.”
Bên cạnh, Triệu Bằng ăn gần hết chùm nho, một bên gì, chỉ lặng lẽ chằm chằm Lạc Khê, ánh mắt dính chặt lấy cô rời.
Lạc Khê đến mức cả đều thấy khó chịu, hơn nữa mùi hôi nách từ hai con họ gần như lan khắp căn phòng, khiến cô buồn nôn.
Nếu vì phép lịch sự, cô bỏ từ lâu.
“Chị đến đây rốt cuộc là chuyện gì ?”
Giọng bà ngoại Lạc mang chút mất kiên nhẫn.
Lúc kế toán Vương mới thu ánh mắt , với vẻ thần bí:
“Chị Diệp , chị hai đứa nhỏ xem — trông xứng đôi ?”
Nghe đến đây, bà ngoại Lạc rốt cuộc cũng hiểu ý đồ thật sự của hai con nhà — thì là định “nhắm” Lạc Khê.
Lạc Khê cũng sững , suýt tin nổi tai .
Bà cái gì?
Cô… với Triệu Bằng ?
Thấy Lạc Khê sắp nhịn nữa, bà ngoại Lạc vội vàng mở miệng:
“Cả làng ai chẳng Triệu Bằng kén chọn, nhà Khê Khê cũng chẳng dám tự tâng bốc.
Con bé tâm lý còn nặng, vẫn thoát khỏi chuyện cũ. Bác Vương đừng đùa thế chứ.”
Lời từ chối rõ ràng đến , nhưng kế toán Vương chẳng coi đó là từ chối, còn đắc ý tiếp:
“Chuyện thì đúng là thế thật. Con bé nhà chị qua một đời chồng, thật, cũng thích lắm việc để nhà cưới một từng ly hôn.
Truyền ngoài , dù gì cũng là chút địa vị trong làng, mà con trai thì vẫn là đầu hôn ( đầu lấy vợ) cơ mà.
nghĩ nghĩ , ly hôn thì ly hôn, chỉ cần sinh con là , tạm chấp nhận , nhà cũng chẳng chê bai gì…”
bà ngoại Lạc mà há hốc miệng, tưởng nhầm, tin nổi hỏi :
“Bác… bác gì cơ?”
Kế toán Vương ngẩng đầu, thẳng lưng , bày bộ dáng nghiêm túc:
“Thật chuyện cũng dễ thôi — chỉ cần nhà chị đòi sính lễ, thì coi như con trai chịu chút thiệt .”
198
Trong lòng bà ngoại Lạc vốn giận lắm .
Nghe kế toán Vương , bà nhịn nổi nữa, ngắt lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/197-198.html.]
“Bác là đến đây để chuyện dạm hỏi cho con trai bác với con bé Khê nhà ?”
Kế toán Vương hớn hở:
“ thế đấy, con trai , Triệu Bằng, nó ý con bé Lạc Khê nhà chị …”
Bà với vẻ sung sướng, cứ như việc con trai bà để mắt tới là phúc phận to lắm .
Rồi tiếp lời:
“Nói thật nhé, con bé Lạc Khê nhà chị ngay từ đầu chẳng nên dây cái đám đàn ông thành phố gì.
Đám đó ai mà chẳng đầy mưu mô thủ đoạn, đời nào sống yên với họ ?
Giờ thì , đá cho một phát, thành gái bỏ chồng đấy thôi!
Nếu lúc đầu gả cho nhà , ngoan ngoãn sống qua ngày, đến nỗi khổ thế, ly hôn xong thành đồ hàng cũ, mất giá còn gì…”
“Bác hươu vượn cái gì đấy!”
Từ nhỏ bà ngoại Lạc dạy Lạc Khê nhẫn nhịn, lời thô tục.
hôm nay, chính bà là đầu tiên buột miệng c.h.ử.i thề.
Bà trừng mắt, giận run :
“Ai với cô là con bé Khê nhà ai thèm, rẻ mạt thế hả?
Nhà cô quý giá lắm ? Con trai cô hơn ba mươi tuổi đầu mà vẫn ế chỏng gọng, còn bày đặt dòm ngó cháu gái ?
Cô xem , xứng ?!”
Triệu Bằng thấy mắng thì nổi điên, bật dậy:
“Bà già , bà ngoại gì thế hả? chịu cưới con bé Lạc Khê là phúc tám đời cho nó !
Ai bảo bạn gái?
Mẹ giới thiệu cho bao nhiêu , chẳng ưng ai hết. Nếu nó cũng tạm , thì bà nghĩ thèm cưới một đàn bà qua một đời chồng ?”
bà ngoại Lạc giận đến nỗi run cả tay, chỉ hai con họ mà thở dốc:
“Phải, , — nhà Khê Khê là gái ly hôn, xứng với thái tử Triệu gia nhà các !
Mang ngay cái đống đồ rách rưởi của nhà cô , cút hết cho !
Cháu ế đến mốc lên thì cũng đến lượt nhà các !”
Nói dứt lời, bà ngoại Lạc hề nể mặt nữa, thẳng tay nhét hai túi đồ mà kế toán Vương mang đến, dúi trả quát:
“Đi! Đi mau!
Đồ của các cần, cũng chẳng cần các đến thăm!”
Kế toán Vương tức tím mặt, gào lên:
“Bà già đúng là điều! cho bà nhé, đừng mà chặn đường của cháu bà.
Cũng may là con trai chê nó, chứ thử hỏi trong làng , ai chịu lấy một mụ đàn bà ly hôn ? Đến lúc hối hận thì đừng mà đến cầu xin!”
Lạc Khê sợ bà kích động, vội bước lên đỡ lấy.
Cô lạnh giọng với Triệu Bằng:
“ lấy chồng chẳng liên quan gì đến , đừng lo hộ. Giờ thì cút ngoài.”
Sắc mặt kế toán Vương lúc khó coi cực độ.
Bà nhổ toẹt một tiếng, hằn học:
“Con đàn bà rách nát chơi chán vứt bỏ, còn tưởng quý lắm hả?
tới đây là ban ơn cho cô , mà cô còn vênh váo ?
Con trai cao to, giỏi giang, bao cô gái lấy, đến lượt cô chắc? Không hổ!”
Câu còn dứt, bà ngoại Lạc lôi từ một thanh gậy, chẳng chẳng rằng, vung lên đuổi .
Kế toán Vương suýt nữa đ.á.n.h trúng, hốt hoảng chạy cửa tránh.
Triệu Bằng còn định ở , định tranh luận thêm với Lạc Khê, “khuyên” cô hiểu rõ thực tế.
bà ngoại Lạc cho cơ hội — gậy trong tay vung thẳng về phía
Triệu Bằng chịu nổi, chỉ thể chạy vội ngoài.
bà ngoại Lạc , túm lấy mấy túi đồ họ mang tới, ném thẳng ngoài cổng, mắng lớn:
“Cút hết !
Cháu gái thối rữa ở nhà , thì cũng đến lượt cái đống mỡ thừa nhà các !”