Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 203-204
Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:41:05
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
203
Lạc Khê nhận một cuộc điện thoại lạ — bên rằng trong thành phố gửi một ít t.h.u.ố.c bổ cho bà ngoại cô, nhờ cô đầu làng nhận giúp.
Cô khỏi thấy kỳ lạ:
“Người thành phố? Ai nhỉ?”
bà ngoại lúc đang sắp xếp đồ, lấy mấy gói rau khô do chính tay phơi, nhét vali của Lạc Khê, :
“Mang cho Khương Niệm, nó thích ăn lắm.”
Thấy cháu chuyện điện thoại chẳng đầu chẳng cuối, bà nhịn hỏi:
“Ai gửi đồ con?”
Lạc Khê cúp máy, mơ hồ đáp:
“Chắc là Lục Lăng Tiêu nhờ mang t.h.u.ố.c bổ tới, bảo con đầu làng lấy.”
Ngoài , cô thật sự nghĩ còn ai khác.
Dù thì Tống Mục Sâm bao giờ quan tâm đến bệnh tình của bà, gì chuyện cho đưa t.h.u.ố.c bổ tới lúc .
Mà bà sắp tái khám — chỉ Lục Lăng Tiêu.
Nghĩ tới đó, Lạc Khê :
“Bà ơi, con ngoài xem thử nhé, chỗ còn đợi con về dọn tiếp.”
“Ừ, chậm thôi con.”
“Vâng.”
Ra khỏi cửa, Lạc Khê về hướng đông đầu làng.
Khi ngang qua nhà kế toán Vương, bà lén lút thò đầu , ngó quanh mấy lượt.
Đợi khi bóng Lạc Khê khuất dần, bà mới đầu với con trai lưng:
“Tiểu Bằng, nó .”
Triệu Bằng căng thẳng, nhưng trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn.
Hắn hỏi:
“Mẹ, chuyện thành ?”
Kế toán Vương đảo mắt, giọng đầy toan tính:
“Thành là do con cả thôi. Nó là con gái nhỏ , tới trăm cân, con còn khống chế nổi nó chắc?
Cơ hội đến , đừng để thất vọng. Trời sắp tối , đầu làng ít qua , con nhân lúc ai chú ý thì kéo nó lên núi.
Đợi qua một đêm, cả làng sẽ con và nó ‘thành sự’ . Nếu may mắn, nó còn thể mang thai.
Đến lúc đó, dù bà già họ Lạc phản đối cũng vô ích — cháu gái mang bầu với con , còn gả cho ai nữa?”
Triệu Bằng xong, cảm thấy kế hoạch hảo vô cùng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối nay thể ở núi một đêm với Lạc Khê, kích động đến mím chặt môi, khép nổi miệng.
Kế toán Vương ngoài cửa sổ, nhắc nhở:
“Thời gian còn sớm, đừng để nó đợi lâu. Mẹ ở nhà chờ tin của con.”
Triệu Bằng ngây ngô đáp:
“Dạ, .”
Rồi vội vàng khỏi nhà.
…
Con đường trong làng xuống cấp từ lâu.
Mỗi khi mưa lớn, đường lầy lội, trơn trượt.
Xe từ thành phố thường sa lầy , nên việc gọi cô đầu làng lấy đồ hợp lý, chẳng khiến cô nghi ngờ gì.
Dù xe lớn cũng thể tận trong làng.
Đầu làng phía đông xem là cổng của làng, nối liền với đường lên núi — cũng là lối duy nhất khỏi trấn nhỏ .
Trước đây ở đầu làng còn một ngôi nhà dân, nhưng hai năm , con trai và con dâu của nhà ăn xa, chỉ còn một cụ già trông nhà.
Sau khi cụ qua đời cuối năm ngoái, ngôi nhà bỏ trống cho đến giờ.
Xung quanh gần như ở, chỉ một ao cá hoang phế khá lớn, ngăn cách làng với khu bên ngoài.
Bên ao là cánh đồng mía, cao ngang đầu , đó là con đường dẫn lên núi.
Lúc chạng vạng, trời bắt đầu tối sầm .
Lạc Khê ở đầu đường chờ một lúc, vẫn thấy bóng chiếc xe nào từ thành phố đến.
Cô bắt đầu thắc mắc:
“Sao mãi tới nhỉ?”
Cô lấy điện thoại , gọi lạ .
Điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng bên ai bắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/203-204.html.]
204
Cô gọi điện liên tục hai nhưng đều ai bắt máy, khiến Lạc Khê bắt đầu thấy lo lắng.
Trời sắp tối, dù đây là nơi cô sinh và lớn lên, bầu khí vẫn khiến rợn gáy.
Sau 20 phút chờ đợi, Lạc Khê kiên nhẫn nổi nữa.
Cô gọi thêm một , nghĩ bụng “Nếu vẫn , thì thôi, về.”
Tiếng chuông tút tút vang lên trong ống , Lạc Khê cuối cùng cũng buông xuôi, cất điện thoại định rời .
đúng lúc đó, Triệu Bằng từ khi nào ngay lưng cô.
Lạc Khê , cho giật .
Sau khi trấn tĩnh, cô nhíu mày hỏi:
“Anh gì ở đây?”
Ánh mắt Triệu Bằng cô đầy thèm khát, :
“Em gái Lạc, em đang đợi ai thế?”
Lạc Khê thèm đáp, tránh sang một bên trong làng.
Chưa mấy bước, Triệu Bằng bám theo, :
“Sao đợi thêm một chút? Biết em chờ sắp đến thì .”
Trong lúc , mắt ngừng liếc về phía làng, dường như sợ bất ngờ qua.
Hắn căng thẳng thấy rõ, nhưng vẫn bước sát rời cô nửa bước.
Bất chợt, Lạc Khê dừng , ánh mắt lạnh băng :
“Anh đang đợi ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Triệu Bằng khựng , lỡ miệng, vội tìm cớ:
“Anh. đoán thôi, em đây một , là chờ ai …”
càng càng gượng, mồ hôi lạnh trán túa .
Lúng túng quá, chỉ ấp úng:
“Hay là... em cứ đợi thêm ?”
Thực đang chờ trời tối hẳn để dễ hành động.
Lạc Khê ngu ngốc mấy cũng hiểu — gọi điện cho cô lúc nãy chính là Triệu Bằng.
Không trách khi giọng trong điện thoại kỳ quái như .
Hiểu rõ chuyện , cô càng nán .
Cô vòng qua , thẳng làng.
Triệu Bằng chắn đường, :
“Lạc Khê, đến nhà em, vài lời khó , em đừng để bụng.
Thật lòng hề chê em là từng ly hôn.
Chỉ cần em chịu gả cho , nhất định sẽ đối xử với em...”
“Cút .”
Bị lừa đến đây, Lạc Khê tức giận tột cùng.
Triệu Bằng còn định thêm, nhưng cô cắt lời:
“Triệu Bằng, giữa chúng thể nào. Dù từng kết hôn , cũng bao giờ lấy . Đừng dây dưa nữa.”
Thấy cô cứng rắn, Triệu Bằng nổi khùng:
“Em còn nhớ thằng chồng cũ ?
Nói thật , mấy hôm đàn ông giàu chính là ?”
Lạc Khê buồn đáp, chỉ nhanh chóng tránh xa
kịp , chộp lấy cổ tay cô.
“Anh gì thế? Buông !” — cô quát.
Triệu Bằng mặt đỏ phừng phừng, mắt trợn trừng như thú dữ:
“Đừng điều!
Anh để ý em là phúc của em đấy.”
Lạc Khê vùng vẫy thoát, tức giận giáng một cái tát lên mặt .
Cái tát khiến Triệu Bằng nổi điên.
Mặc cô giãy giụa, vác cô lên vai như vác một con gà, bước thô bạo.
“Triệu Bằng! Anh gì ! Bỏ xuống!” — Lạc Khê la hét, tay chân liều mạng đ.á.n.h đấm.
với sức đàn ông, sự chống cự của cô chẳng khác nào muỗi bay gió.
“Anh đây vốn định đối xử tử tế với em, nhưng điều như thế thì... Đừng trách!”