Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 205-206
Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:41:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
205
Triệu Bằng vác Lạc Khê lên vai, bước thẳng về phía ruộng mía ở gần đó.
Dù cô kêu gào đến khàn giọng, vẫn bước ngừng.
Nơi cách khu dân cư trong làng khá xa, ngăn cách bởi một hồ cá lớn, nên dù cô hét to thế nào, tiếng kêu cũng gió và nước nuốt chửng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trừ phi ai tình cờ ngang qua — nhưng khả năng đó gần như bằng .
Để tránh phát hiện, bước chân càng lúc càng gấp, chẳng mấy chốc lách qua hết rừng mía rậm rạp.
Lá mía sắc bén cào rách mặt và tay Lạc Khê, từng đường xước rớm máu.
Cô cảm giác m.á.u trong dồn hết lên đầu, mắt hoa lên, thể kêu nổi nữa.
Mùi hôi nồng nặc của mồ hôi trộn với mùi cơ thể Triệu Bằng khiến cô buồn nôn, cổ họng nghẹn , nước mắt tự động trào .
Dù cố vùng vẫy thế nào, vẫn ghì chặt như gọng kìm, chịu buông.
Vừa thở hổn hển, lải nhải như tự trấn an:
“Em ngoan ngoãn theo , sinh cho đứa con, đảm bảo để em với bà ngoại em sống sung sướng, trong làng ai dám bắt nạt nữa.
Mẹ là tiếng, ai cũng nể. Đến lúc đó đón bà em về, giúp chăm cũng .”
Giọng Lạc Khê khản đặc:
“Triệu Bằng, đừng mơ nữa. bao giờ lấy .
Nếu còn tiếp tục thế , sẽ báo công an!”
Hắn bật khinh miệt:
“Công an ? Em tưởng đây là trong thành phố ?
Từ đây đến đồn gần nhất cũng hai mươi dặm, chờ họ tới thì sớm muộn em cũng là của . Em ngoan ngoãn lời , sẽ khó.
Qua đêm nay, em chính là vợ , cũng vô ích.”
Đến lúc , Lạc Khê mới thật sự hiểu — .
Cô vùng vẫy điên cuồng, nhưng sức một phụ nữ thể thắng nổi cánh tay đàn ông lực lưỡng .
“Triệu Bằng! Đồ khốn! Buông —”
Chưa kịp hết, vung tay đ.á.n.h mạnh đùi cô, khiến lời nghẹn trong cổ họng.
Không gian núi rừng đen đặc như mực, lạnh lẽo và im lặng đến đáng sợ.
Bị vác suốt đoạn đường gập ghềnh, Lạc Khê chóng mặt nôn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cuối cùng, dừng , thả cô xuống đất.
Cả hai đều thở dốc, thở nóng hổi quấn khí ẩm ướt.
Lạc Khê lập tức bò dậy định bỏ chạy, nhưng Triệu Bằng nhanh như chớp nắm lấy cổ chân cô, kéo mạnh một cái — cô ngã xuống đất, lôi ngược trở .
Dù cô đ.ấ.m đá, gào thét, vẫn thoát nổi.
Giữa vùng sườn núi hoang vắng, một ánh đèn, một tiếng , âm thanh đều tan biến trong bóng tối.
Trong khi đó, Bà ngoại Lạc ở nhà đợi hơn nửa tiếng, mà cháu gái vẫn về
Trời ngoài tối hẳn, khói bếp nhà ai cũng tắt, đài truyền hình nhà hàng xóm vang lên nhạc kết thúc bản tin buổi tối.
Bà bắt đầu sốt ruột.
Theo lý, đầu làng lấy đồ thể lâu đến thế.
với đôi mắt mờ và đôi chân yếu, bà dám đường tối — sợ trượt ngã, khiến cháu thêm lo.
Đợi thêm một lát vẫn thấy động tĩnh, bà thể yên nữa.
Khoác áo mỏng, bà run rẩy bước sang nhà thím Vương hàng xóm, gõ cửa thật mạnh.
Tiếng gõ dứt, thím Vương mở cửa, ngạc nhiên:
“Chị, trời tối , còn ngoài?”
Bà ngoại Lạc thở gấp, giọng run run hỏi:
“Chồng chị ở nhà ? … nhờ giúp một việc.”
Từ trong nhà, ông Vương , thấy bà lão hốt hoảng giữa ánh đèn mờ, trong lòng cũng dấy lên dự cảm chẳng lành:
“Xảy chuyện gì ?”
206
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/205-206.html.]
Thấy ông Vương bước , Bà ngoại Lạc vội vàng tiến lên, giọng run run:
“Anh Vương , phiền chạy đầu làng xem giúp một chuyến ?
Con bé Khê Khê nhà bữa cơm tối nhận một cuộc gọi, là ở thành phố gửi ít đồ bồi bổ đến, bảo nó đầu làng lấy.
nó lâu lắm mà vẫn về, trời thì tối om, lo lắm…”
Nghe xong, ông Vương sững :
“Đi bao lâu ?”
Giọng bà lão run rẩy:
“Gần một tiếng đồng hồ .”
“Có khi nào nó rẽ chỗ khác ?” – ông Vương hỏi .
Bà lắc đầu chắc nịch:
“Không . Nó sức khỏe , sẽ xa.
Nếu việc gì cần ngoài, nó cũng báo , chứ để đợi thế .
Anh Vương , nhờ tìm giúp với, chân giờ yếu lắm, chẳng nổi nữa…”
Thấy bà sốt ruột thật sự, ông Vương liền gật đầu ngay:
“Được , mặc cái áo, liền.”
Nói ông trong, đến nửa phút , khoác chiếc áo sơ mi, cầm theo đèn pin bước nhanh khỏi cổng.
Thím Vương, sợ bà lão ở nhà lo lắng mà ngất, liền đỡ bà trong sân nhà :
“Thôi chị ạ, đừng lo quá. Khê Khê cũng còn là trẻ con nữa, hơn nữa trong làng ai cũng quen , nếu thấy con bé chắc chắn sẽ gọi giúp. Vào nhà nghỉ tí , lát nữa tìm thì về ngay thôi, đừng tự dọa .”
Bà ngoại Lạc lời, chậm rãi theo thím Vương nhà đợi.
Không lâu , ông Vương trở — tay vẫn cầm đèn pin, sắc mặt mấy .
Thấy ông bước , Bà ngoại Lạc vội bật dậy, hỏi dồn:
“Sao ? Có gặp con bé ?”
Ông Vương lắc đầu, mặt tái:
“ đến đúng chỗ đầu làng phía đông — mà chẳng thấy ai cả.
sợ chị nhớ nhầm nên tiện qua cả đầu làng phía tây xem luôn, cũng thấy bóng dáng nó.
còn ghé qua phòng khám nhỏ với quán tạp hóa trong làng hỏi, ai cũng thấy Lạc Khê qua…”
Lời dứt, mắt bà lão tối sầm, cả chao đảo.
Thím Vương hoảng hốt, vội đỡ lấy:
“Anh mau qua nhà bên xem thử ! Biết con bé về, chỉ là hai lạc thôi!”
Ông Vương nhiều, đầu chạy ngay.
Thím Vương bên dỗ dành bà lão:
“Chị đừng hoảng quá. Chúng sẽ tìm tiếp, chắc xảy chuyện gì .
Giờ chị giữ sức , lỡ con bé về thấy chị ngất thì nó càng lo.”
Bà ngoại Lạc cố gắng hít sâu, gượng ghế, đôi tay run run bấu chặt mép bàn.
Không lâu , ông Vương , sắc mặt càng nặng nề hơn:
“Không … Nhà ai cả. Có lẽ thật sự xảy chuyện.”
Nghe , Bà ngoại Lạc gần như sụp đổ , mềm oặt dựa hẳn lòng Thím Vương.
Ông Vương cố giữ bình tĩnh, dặn nhanh:
“Thế nhé, gọi mấy trong làng cùng tìm, trời tối thế , chia thì mới mong thấy.”
Thím Vương cũng hoảng, nhưng vẫn đáp ngay:
“Ông , ở đây trông bà .
Mau gọi tìm , còn kịp nữa .”
Ông Vương gật đầu, vội vã biến mất trong màn đêm.
Trong căn nhà nhỏ, Bà ngoại Lạc khó khăn lắm mới lấy thở, nước mắt tuôn ào ạt, giọng nghẹn ngào:
“Thím Vương … Khê Khê nhà … nó sẽ , đúng ? Nó mà mệnh hệ gì… sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa đây…”