Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 207-208
Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:41:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
207
Tiếng hét t.h.ả.m thiết của Lạc Khê vang vọng trong núi rừng, bầy chim cây hoảng sợ bay tán loạn.
Cô kịp xoay thì Triệu Bằng túm lấy, mạnh mẽ kéo cô ngã xuống đất.
Chiếc sơ mi trắng Lạc Khê bùn đất bẩn hết, đất ẩm dính khắp cô.
Hôm qua mưa lớn, khí trong rừng vẫn còn nặng mùi ẩm mốc.
Triệu Bằng thấy dỗ thế nào cô cũng chịu, liền trở nên thô bạo.
Cả đời Lạc Khê bao giờ trải qua nỗi tuyệt vọng như thế .
Sức của cô yếu, dù vùng vẫy thế nào cũng thoát nổi khỏi cánh tay như sắt của .
Cô ném mạnh xuống đám cỏ, cổ tay đau nhói, như thể gãy, đau đến mức gần như tê liệt.
Lạc Khê cố nắm chặt cổ áo , run rẩy khuôn mặt của Triệu Bằng — thở hổn hển, một nụ dơ bẩn, ánh mắt đỏ ngầu vì d.ụ.c vọng.
Giữa những tiếng gào và , cô cầu xin buông tha.
Triệu Bằng mất lý trí. Hắn , chỉ cần thả Lạc Khê , cả đời cũng đừng mong cưới cô vợ.
Hắn rõ ràng hiểu, Lạc Khê khinh thường .
Vừa c.h.ử.i rủa, gằn giọng :
“Lũ đàn ông thành phố đó thì gì ? Ngoài cái mặt thì còn gì hơn ? Có ai thương em bằng ? Chỉ cần em theo , sẽ bao giờ bỏ em, sẽ coi em như báu vật.”
Khuôn mặt Lạc Khê đầy nước mắt, tóc ở thái dương ướt đẫm. Dáng vẻ cô càng khiến khác nghẹt thở vì thương hại.
Cô nức nở :
“Triệu Bằng, thể thế… … đang mang thai.”
Hai chữ “mang thai” khiến Triệu Bằng sững .
Lạc Khê thật. Giờ phút , cô chỉ lo lắng cho đứa con trong bụng.
Cô hy vọng khi thế, sẽ sợ, sẽ dừng .
Triệu Bằng chỉ sững một thoáng lạnh:
“Em lừa ai đấy? Chồng còn cần, em thể m.a.n.g t.h.a.i với ai chứ?”
Lạc Khê nấc lên:
“ lừa ! thật sự m.a.n.g t.h.a.i , gần bốn tháng …
với ai cả, ngay cả bà ngoại cũng . Nếu động bây giờ, thể mất đứa bé …”
Dù lời của Lạc Khê thật đến thế, Triệu Bằng chẳng tin.
Dù tin, cũng chẳng bận tâm nữa — thứ , chỉ là cô.
Khi cúi đầu, thở hôi hám phả lên mặt cô, Lạc Khê gần như nghẹt thở.
Cánh tay thương của cô cố gắng chống đỡ, mười ngón run rẩy, móng tay gãy nửa chừng cào xước da thịt , để từng vết m.á.u dài.
Một tiếng xé rách vải vang lên, vai áo cô rách toạc, để lộ một bên vai trắng.
Cơn lạnh khiến Lạc Khê choáng váng, cổ họng nghẹn , phát nổi tiếng.
Ánh mắt cô dại vì sợ hãi tột cùng, cơ thể run rẩy ngừng, trong khi bàn tay dơ bẩn của mò khắp nơi.
Đôi mắt Lạc Khê đỏ rực, trong phút chốc tuyệt vọng , cô c.ắ.n chặt răng, dốc hết sức c.ắ.n mạnh tai .
“Á——!”
Tiếng hét đau đớn vang lên, m.á.u tươi tràn trong miệng cô.
Triệu Bằng giận dữ đá mạnh bụng cô một cái, đau đến mức Lạc Khê buộc buông .
Máu từ tai chảy dài xuống cổ, đau khiến bật dậy.
Lạc Khê nắm lấy cơ hội , lồm cồm bò dậy và chạy thục mạng lên núi.
Đợi đến khi cô chạy một đoạn khá xa, Triệu Bằng mới hồn.
Hắn lấy tay quệt máu, c.h.ử.i thề một tiếng, màng đến vết thương nữa, đuổi theo cô trong màn đêm.
Trong rừng, cỏ dại cao đến nửa , từng bước chân Lạc Khê như giẫm trống, nhiều suýt ngã.
cô dám dừng — bởi cô , một khi bắt , sẽ còn đường sống.
208
cô chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi gì nữa.
Chỉ cần còn một chút sức, cô sẽ chạy, chạy cho đến khi kiệt quệ, dù phía là vách núi cheo leo, cô cũng thà nhảy xuống, chứ tuyệt đối chịu khuất phục Triệu Bằng.
Triệu Bằng dù khỏe hơn Lạc Khê, nhưng hình quá nặng nề. Chạy một quãng dài lên dốc khiến mệt thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt áo.
Đường núi gập ghềnh, đối với mà chẳng khác gì cực hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/207-208.html.]
Trong khi đó, Lạc Khê càng chạy càng chậm, thở dồn dập như đứt quãng.
Phía , giọng của Triệu Bằng vọng tới, khàn khàn mà đáng sợ:
“Đừng chạy nữa! Mày trốn thoát ! Ở đây ngoài tao với mày thì chẳng ai cả, sớm muộn tao cũng bắt mày thôi!”
Lạc Khê .
Cô sẽ yên chờ c.h.ế.t.
Cô chạy bao lâu, chỉ tiếng bước chân đuổi theo lưng dần dần biến mất.
Không còn thấy thở nặng nề nữa.
Cô mệt đến gần như kiệt sức, run rẩy.
Mỗi bước đều khiến bụng quặn đau — cô gần như còn để tâm đến đứa con trong bụng.
Đến khi còn chút sức nào, cô mới dựa lưng một cây to, thở dốc liên hồi.
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ.
Không còn tiếng bước chân, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán cây.
Lá gió cuốn kêu xào xạc, xa xa còn vài tiếng ve sầu yếu ớt.
Đêm đen trong núi sâu như một con thú khổng lồ, há miệng nuốt chửng thứ — khiến lạnh sống lưng.
Lạc Khê dám nghỉ lâu.
Cô lảo đảo dậy, bước từng bước xiêu vẹo tiếp, dù chẳng phương hướng nữa.
Cô lạc đường — phía là , cũng chẳng thể còn sống mà khỏi khu rừng .
trong lòng cô chỉ một ý nghĩ duy nhất:
Đừng để bắt .
…
Cùng lúc đó, ở trong làng.
Bà ngoại Lạc Thím Vương dìu về nhà.
Thím Vương cẩn thận đỡ bà xuống giường, nhẹ giọng an ủi:
“Bà đừng lo quá, nghỉ một lát . Chồng dẫn núi tìm , nhất định sẽ tìm thấy con Khê về thôi.”
Bà ngoại Lạc lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Bà hối hận vô cùng — nếu vì bà, Lạc Khê về cái làng hẻo lánh .
Ở thành phố, cuộc sống của con bé vốn .
Nếu vì bà bảo nó về để lấy “đồ bổ”, gặp chuyện chẳng lành thế ...
Thím Vương khuyên thế nào bà cũng chẳng yên lòng.
Một lúc , Thím Vương chợt nhớ điều gì đó, liền nhanh:
“À đúng , chị điện thoại của Tiểu Lục ?”
bà ngoại Lạc Khê ngẩng đầu, ánh mắt chút ngạc nhiên.
Thím Vương tiếp:
“Con bé cổng làng lấy đồ bổ ? Biết là Tiểu Lục nhờ mang tới đó? Nếu gọi cho hỏi thì khi rõ chuyện.”
Nghe , Bà ngoại Lạc giật tỉnh táo hẳn , cố gắng chống dậy.
Bà gật đầu lia lịa:
“ ! Trước khi , tiểu Khê cũng thể là Tiểu Lục gửi mang đến.
Cả làng , chỉ thằng bé nhà ở .”
Thím Vương như nắm tia hy vọng, vui mừng :
“Vậy thì quá! Gọi cho hỏi xem, nếu thật là gửi đồ, thì sẽ ai mang tới và đường nào.”
May mà Bà ngoại Lạc là cẩn thận.
Khi còn ở thành phố, vì sợ cháu lừa, bà xin điện thoại của Lục Lăng Tiêu, ghi trong một cuốn sổ nhỏ màu vàng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Bà dùng điện thoại thông minh, nên ghi của quen sổ.
Bà chỉ về phía chiếc tủ ở góc phòng, run giọng :
“Thím Vương, chị giúp lấy quyển sổ vàng tủ … Trong đó của Tiểu Lục.”
Thím Vương nhanh nhẹn dậy, lục tìm một lúc liền thấy quyển sổ cũ kỹ, bìa sờn góc.
Bà mang đến đặt mặt Bà ngoại Lạc, hai cùng mở .
Ngay trang đầu tiên, chính là điện thoại của Lục Lăng Tiêu.