Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 209-210

Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:41:55
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

209

Bà ngoại Lạc run run chỉ cuốn sổ, giọng nghẹn :

 “Chính là … là Tiểu Lục tự tay đó.”

Thím Vương nheo mắt kỹ — mang kính lão nên ghé sát mới thấy rõ.

 Bà vội lấy điện thoại của , bấm dãy đó.

Chuông reo khá lâu, đầu bên mới bắt máy.

Giọng đàn ông trầm thấp truyền đến:

 “Xin chào.”

Là Lục Lăng Tiêu.

Thím Vương mừng rỡ, vội :

 “Xin hỏi… là Tiểu Lục ?”

Đầu dây bên im lặng hai giây, giọng chút ngạc nhiên:

 “Thím Vương?”

Thím Vương thở phào — may là gọi nhầm .

 bà ngoại liền một :

“Phải , là đây. đang ở nhà của bà Lạc, là thế — con bé Khê bữa tối nhận cuộc gọi, ở thành phố gửi đồ bổ về, nó cổng làng lấy mà đến giờ vẫn thấy về. 

Bà Lạc trong thành phố, quen chuyện bệnh tình của bà nhiều, trừ thì chẳng còn ai nữa, nên hỏi nhờ mang đồ đến cho nó ?”

Nghe xong, Lục Lăng Tiêu ngớ .

 Anh mới từ trấn Ô Mai trở về mấy hôm, chuyện gửi ai mang đồ đến?

 Nếu thật gửi quà, nhất định sẽ tự mang qua, chứ bao giờ nhờ lạ.

Anh nhíu mày, giọng trở nên nghiêm:

 “Thím Vương, rốt cuộc xảy chuyện gì ?”

Thím Vương cũng nóng ruột, chỉ hỏi dồn:

 “Cậu thật , ?”

Lục Lăng Tiêu rành rọt:

“Không . Cháu từng nhờ ai gửi đồ qua đó.”

Điện thoại đang bật loa ngoài, câu trả lời của khiến Bà ngoại Lạc rõ mồn một.

 Sắc mặt bà tái nhợt như tờ giấy.

Thím Vương đập mạnh tay đùi, kêu lên:

 “Xong ! Xem con bé Khê thật sự gặp chuyện !”

Lục Lăng Tiêu bên như cũng nhận điều bất thường, giọng bỗng gấp gáp:

 “Rốt cuộc là xảy chuyện gì?!”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thím Vương đáp trong tiếng thở dồn dập:

 “Là con Khê! Nó mất tích ! E là kẻ lừa khỏi làng mang , đến giờ vẫn tin tức! Cả làng tỏa tìm, bà cụ lo đến ngất lịm…”

Câu còn dứt, đầu dây bên vang lên tiếng “cạch” — Lục Lăng Tiêu cúp máy.

Lúc , Lục Lăng Tiêu vốn đang chuẩn tham gia một cuộc họp trực tuyến quốc tế, định lịch từ .

 Trợ lý Tiêu Kỳ chuẩn sẵn bộ tài liệu cho buổi họp.

điện thoại xong, Lục Lăng Tiêu đột ngột bật dậy, cầm lấy áo khoác vest, bước nhanh cửa.

Tiêu Kỳ sững sờ:

 “Lục tổng, cuộc họp sắp bắt đầu , ngài định ?”

Sắc mặt Lục Lăng Tiêu tối sầm, giọng lạnh lẽo:

 “Hủy họp. việc gấp ngay.”

Tiêu Kỳ hoảng hốt:

 “ cuộc họp chuẩn mấy tuần, ngài đột nhiên—”

“Câm miệng! hủy là hủy.”

Tiêu Kỳ chỉ dám im, ông chủ rời như một cơn gió.

Từ thành phố Y đến trấn Ô Mai, lái xe bình thường mất hơn ba tiếng.

  Lục Lăng Tiêu thể chờ.

 Anh thậm chí đợi tài xế tới, tự cầm chìa khóa, lên xe lao .

Hai ngày một đêm chợp mắt — nhưng bao giờ thấy sợ như lúc .

Tại trấn Ô Mai, ông vương cùng nhóm thanh niên trong làng cầm đèn pin, tiến núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/209-210.html.]

Trấn Ô Mai chỉ một con đường khỏi núi.

 Nếu Lạc Khê đưa , chắc chắn ngang trấn Dương Câu, nơi đó trạm thu phí duy nhất tuyến đường thị trấn.

Ông Vương gọi điện hỏi kỹ, nhưng bên trạm thu phí khẳng định — từ bữa tối đến giờ, chiếc xe nào rời khỏi núi cả.

Điều đó chỉ thể một khả năng:

 Lạc Khê đưa ngoài, mà là —— mang sâu trong núi .

210

Xung quanh tuy là vùng núi hoang vu, nhưng cũng chẳng ai đó giữa đêm khuya cả.

Ban đêm tầm vốn kém, thêm rắn rết, côn trùng độc ít — đến ban ngày còn chẳng mấy ai núi, huống hồ là giờ .

 Mùa trong rừng ngoài mấy cây nấm thì chẳng gì đáng giá, mà hái nấm cũng ai chọn giữa đêm tối như thế.

Không xa đó, Lâm Tứ tới, với Ông Vương:

“Chúng tản tìm . với Trương lão tam hướng đông, các sang hướng tây.

Trong núi sóng, lát nữa ai tìm thấy thì dùng đèn pin tín hiệu — chớp vài cái, bên thấy thì tập hợp một chỗ.”

“Được.”

Nói xong, Ông Vương liền dẫn theo hai về phía tây.

Trong núi hôm qua mưa xong, đường trơn trượt vô cùng.

Lạc Khê chẳng nhớ nổi ngã bao nhiêu

Mỗi ngã, mắt tối sầm, nhưng chỉ cần còn bò dậy , cô tiếp tục chạy — mặc kệ đau đớn, mặc kệ bùn đất.

Cô sợ Triệu Bằng sẽ đuổi theo.

 Cô tin chỉ cần chân ngừng, thì cách giữa cô và sẽ càng lúc càng xa.

thể lực cạn kiệt, mắt tối sầm, đến cả tiếng gió trong rừng cũng như dần xa khỏi tai.

Rốt cuộc, cô trượt chân, ngã xuống sườn dốc.

May mà phía lớp cỏ dại dày, cô đó, còn sức để dậy nữa.

Không từ khi nào, mưa phùn rơi, lất phất lạnh buốt khuôn mặt khiến cô mở nổi mắt.

Giữa những tán lá đan xen, chỉ hở một mảng trời nhỏ xíu.

Kỳ lạ — từ nhỏ cô vốn sợ sâu, sợ nhện trong rừng.

 Giờ đây một con nhện to tướng treo lơ lửng ngay đầu, cô chẳng thấy sợ chút nào.

So với Triệu Bằng, con nhện nhỏ bé gì đáng sợ ?

Ngực cô phập phồng dữ dội, bụng đau quặn thắt.

Cô khẽ đưa tay lên, run rẩy xoa mấy cái lên bụng, khẽ thì thầm:

 “Xin nhé, con yêu... bảo vệ con …”

Nỗi đau từng nhấn chìm cả tâm trí cô.

 Cô kìm nổi, bật nức nở giữa màn mưa đêm

Ông Lâm dẫn lục soát khắp sườn núi, nhưng vẫn tìm thấy bóng dáng nào. Giữa đường họ còn gặp lợn rừng.

Tuy lợn rừng hung dữ bằng hổ, nhưng thương thì dễ như chơi.

Ông vội hiệu cho dừng , manh động — sợ kích thích con vật sẽ gây nguy hiểm.

Con lợn rừng thong thả ngang qua mặt họ, rẽ sang hướng khác. Chờ đến khi nó xa, họ mới dám thở mạnh.

Con trai ông khẽ :

 “Bố, cô là phụ nữ, mà núi thì nguy hiểm thế , chắc thể tự chui rừng . Hay là tìm sai hướng ?”

Ông Lâm cũng cùng suy nghĩ — ai bình thường núi giữa đêm khuya?

Ông trầm ngâm một lát :

 “Từ đến giờ, trong làng bao giờ xảy chuyện như

Một lớn mất tích là mất tích — lạ thật. Gần đây ngoài làng nào ngang qua ?”

Con trai ông lắc đầu:

“Không , chỉ là nhà bà cụ Lạc một họ hàng giàu ở thành phố tới chơi. Theo lý thì Lạc Khê quen đó chứ, chẳng lẽ là kẻ ?”

“Không ,” Ông Lâm đáp, “ từng thấy thành phố , thiết với Lạc Khê lắm. Nếu con bé thật sự với , chắc chắn cho bà cụ …”

Nghe cha lý, con trai ông hạ giọng:

 “Vậy nếu thật sự xảy chuyện, khi nào là trong làng ? Lạc Khê như thế, nhỡ tên khốn nào nổi tà tâm thì ?”

Bị con trai nhắc đến chuyện đó, Ông Lâm bỗng giật :

 “À , mấy hôm kế toán Vương với thằng con từng đến nhà bà cụ Lạc. Ta còn bà cụ cầm gậy đuổi

Hai nhà xưa nay chẳng qua , mò tới gì nhỉ?”

 

Loading...