Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 211-212
Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:42:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
211
Con trai Ông Lâm cũng ngơ ngác kém.
hai cha con hình như đều nghĩ đến cùng một chuyện, Ông Lâm vội :
“Đại Thành, con mau xuống núi đến nhà Vương kế toán xem , coi thử Triệu Bằng ở nhà . Nếu , thì hỏi .”
Lâm Đại Thành gật đầu: “Con ngay.”
“Ừ, mau lên.”
Nhóm của Ông Lâm tiếp tục tiến sâu núi nữa, mà chờ tin tức của Đại Thành.
Anh chân dài chạy nhanh, đến hai mươi phút .
Từ xa, Ông Lâm gọi to:
“Triệu Bằng ở nhà ?”
Lâm Đại Thành thở dốc lắc đầu:
“Không thấy .”
Nói xong, chạy đến mặt cha , gấp giọng:
“Con hỏi Vương kế toán , bà cứ ấp a ấp úng, là con trai thành .
là dối — ai ‘ thành’ lúc nửa đêm chứ?
Với con cũng liên hệ bên thị trấn Dương Câu, họ bảo từ chiều hôm qua đến giờ xe nào rời khỏi núi.
Hắn kiểu gì ?”
Không chỉ Đại Thành nhận là lời dối, Ông Lâm cũng bắt đầu sinh nghi.
Ông cau mày quanh bóng tối trong rừng núi, thở dài:
“Đứa nhỏ ... rốt cuộc ?”
Lục Lăng Tiêu đến nơi là hơn hai giờ sáng.
Vừa bước nhà họ Lạc, Bà ngoại Lạc từ giường bật dậy, ôm chầm lấy mà nức nở.
Lục Lăng Tiêu cau chặt mày, an ủi vài câu, hỏi Thím Vương về tình hình.
Thím Vương :
“Đám trai tráng trong làng đều núi tìm , mà đến giờ vẫn tin tức gì cả.
Trong núi mưa xong, đường trơn nguy hiểm lắm, sợ là Khê Khê dẫn trong .”
Lục Lăng Tiêu một lời, chỉ xoay bước ngoài.
Thím Vương vội gọi với :
“Tiểu Lục, đừng núi! Cậu ở đây, trong núi nguy hiểm lắm, quen đường dễ gặp chuyện đó!”
Lục Lăng Tiêu nào còn lọt tai, sải bước lao .
Vừa khéo lúc đó, Ông Lâm từ núi xuống.
Từ xa, ông nhận đang tới — liền đoán là ai.
Ông giơ tay gọi:
“Cậu là Tiểu Lục đúng ?”
Lục Lăng Tiêu bước nhanh đến mặt, hỏi dồn:
“Khê Khê vẫn tìm thấy ?”
Ông Lâm lắc đầu:
“Cậu đến đúng lúc lắm. Nhà con bé đàn ông chống đỡ, theo qua nhà Vương kế toán một chuyến.”
Lục Lăng Tiêu tuy hiểu gì, nhưng vẫn theo.
Ông Lâm bước như gió, chẳng bao lâu đến nhà họ Vương.
Vương kế toán đang thập thò ngoài sân, thấp thỏm chờ tin, con trai “ xong chuyện” .
Không ngờ thấy Ông Lâm dẫn đến.
Vừa thấy là ông, bà vội tắt đèn, giả vờ như ngủ.
Ông Lâm đập cửa thật mạnh, tiếng vang rền rĩ:
“Vương kế toán, đừng giả bộ nữa! Mau dậy mở cửa cho !”
Một lát , trong nhà mới vọng tiếng dè dặt:
“Là Anh Lâm ? Khuya thế còn đến tìm gì? Người đàn bà góa cửa nhiều thị phi, chuyện gì để sáng mai .”
Ông Lâm thèm đáp, đạp mạnh một phát cánh cửa sắt, vang như sấm.
Ông quát:
“Nếu bà còn hại c.h.ế.t con trai , thì cứ trốn trong đó !”
Quả nhiên, một hồi loạt xoạt lục đục, Vương kế toán khoác vội áo, run run mở cửa.
Vừa mở , Ông Lâm dắt theo Lục Lăng Tiêu xông thẳng trong.
212
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/211-212.html.]
Ông Lâm gọi mấy tiếng trong sân, nhưng chẳng thấy Triệu Bằng đáp .
Vương kế toán hoảng hốt theo ông, hai tay cứ xoắn .
Đến khi Ông Lâm hỏi:
“Triệu Bằng ?”
Bà lắp bắp :
“Vào... thành .”
“Còn dám dối !”
Giọng Ông Lâm như sấm:
“ gọi điện đến trạm thu phí đường thị trấn Dương Câu, từ chiều hôm qua đến giờ chiếc xe nào rời khỏi núi, ‘ thành’ kiểu gì hả?”
Vương kế toán bắt đầu luống cuống:
“Vậy... chắc là chỗ khác ...”
“Còn chịu thật ?” Ông Lâm trầm giọng, ánh mắt sắc bén như dao:
“ hỏi cô, chuyện Khê Khê mất tích liên quan đến con trai cô ?”
Ánh mắt Vương kế toán đảo loạn khắp nơi, dám thẳng ông:
“Sao liên quan đến nó chứ? Con bé đó... chẳng thích quyến rũ đàn ông ?
Biết vụng trộm với ai đó, nửa đêm ngoài cũng thể mà. Đừng vu oan cho con trai .”
Ông Lâm tức đến run .
Bên cạnh, Lục Lăng Tiêu đen mặt đến mức đáng sợ.
Không khí quanh như đông cứng , khiến nghẹt thở.
Anh hiểu rõ — Ông Lâm đang nghi ngờ Triệu Bằng chính là kẻ bắt Lạc Khê .
Nghĩ đến việc đây gã đàn ông đó viện cớ lân la gần Khê Khê, Lục Lăng Tiêu siết chặt nắm đấm, các khớp tay vang răng rắc.
Ông Lâm quát thẳng:
“Khê Khê là đứa lớn lên.
Nó yếu đuối thì , nhưng tính tình cứng rắn lắm! Nếu nó mà mệnh hệ gì, con trai bà đời cũng đừng mong bước khỏi tù nữa.”
Vương kế toán sợ đến tái mặt, run lẩy bẩy hỏi:
“Có... thể xảy chuyện gì chứ?”
Miệng bà hỏi thế, nhưng vẫn chịu thừa nhận.
Bà rõ — núi ban đêm cực kỳ nguy hiểm.
Con trai bà là đàn ông còn đỡ, nhưng nếu thật sự xảy chuyện, lời Ông Lâm tuyệt đối dọa suông.
Giờ núi, tín hiệu, liên lạc , hối hận cũng muộn .
Nhìn vẻ lo lắng và lấm lét của bà , Ông Lâm càng chắc chắn suy đoán của .
Ông , định mua thêm pin dự phòng cho mấy cái đèn pin — dân làng tìm cả đêm, pin gần cạn.
Vừa đầu , ông mới sực nhớ vẫn còn Lục Lăng Tiêu lưng.
khi thấy gương mặt của Lục Lăng Tiêu lúc , Ông Lâm cũng giật — ánh mắt đàn ông lạnh như băng, ẩn chứa sát khí.
Chỉ thấp giọng , giọng khàn đặc:
“Bà nhất cầu trời Khê Khê . Chỉ cần cô tổn thương dù chỉ một sợi tóc, sẽ khiến con trai bà sống bằng c.h.ế.t.”
Áp lực trong lời khiến Vương kế toán run rẩy, câm bặt dám thở mạnh.
Nói xong, Lục Lăng Tiêu xoay , sải bước rời khỏi nhà.
Trong núi, Lạc Khê giữa lớp cỏ dày, qua bao lâu.
Mưa lất phất vẫn rơi dứt.
Cơn đau như quên lãng giờ ùa về, cổ tay cô nhói buốt đến tận xương.
Giữa màn tĩnh lặng, vang lên tiếng “pin yếu” của điện thoại — âm thanh lạc lõng giữa núi rừng.
Cô sững . Điện thoại!
Cô run rẩy mò trong túi áo, cố rút chiếc điện thoại ướt sũng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Khi màn hình sáng lên, ánh sáng yếu ớt khiến thở cô nghẹn .
Trên màn hình hiển thị — 3 giờ 47 phút sáng, pin chỉ còn một vạch.
… tín hiệu.
Ngoài cơn đau , là lạnh.
Lạnh đến tận xương tủy.
Quần áo mưa thấm đẫm, mỗi giọt nước như cướp một chút nhiệt còn sót .
Cô cố gắng mở khóa điện thoại, nhưng ngón tay tê cứng, run đến nỗi thử mấy vẫn thành.
Đầu ngón tay cô, chẳng còn chút cảm giác nào.