Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 215-216

Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:42:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

215

Lạc Khê vùng vẫy trong tuyệt vọng thì Triệu Bằng tát mạnh một cái mặt.

Cả gian lập tức rơi im lặng.

Lạc Khê chỉ cảm thấy mắt tối sầm, tai ù , tiếng gió cũng dần xa rời cô. 

Cái tát nặng đến mức khiến cô mất thính giác trong chốc lát.

Khuôn mặt tròn béo của Triệu Bằng ghé sát , định hôn cô.

Cô nghiêng đầu sang một bên, mái tóc rối bù che khuất nửa khuôn mặt, ánh mắt trống rỗng về phía xa, hề nhúc nhích.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Triệu Bằng tưởng cô đ.á.n.h c.h.ế.t — vì cú tát quá mạnh, cũng sợ.

Hắn đưa tay nâng mặt cô lên, thấy cô vẫn còn thở, mới yên tâm thở phào.

Triệu Bằng sức cởi áo cô, hừ giọng :

 “Biết ngoan sớm thế thì chẳng khổ ? Làm gì phí sức với tao…”

Nói xong, cái miệng hôi hám của dí sát xuống.

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm môi cô, Lạc Khê bỗng đầu mạnh sang bên.

Không từ lúc nào, trong tay cô nắm một cành cây dài chừng hơn hai mươi phân, to bằng ngón tay út.

Ngay khi mặt Triệu Bằng ghé sát , cô dốc bộ sức lực còn sót , đ.â.m thẳng mắt trái của .

Cô nhắm chặt mắt — thứ chất lỏng ấm nóng và dính nhoẹt văng lên mặt cô.

Lạc Khê , đó là máu.

Ngay đó, trong rừng vang lên tiếng gào thét đau đớn của Triệu Bằng.

Những con chim đang đậu cành tiếng hét cho kinh hãi, đồng loạt tung cánh bay về phía nam.

Ông Lâm ở gần đó thấy tiếng hét rợn , lập tức ngẩng đầu lên.

Bầu trời phía đông bắt đầu ửng sáng.

Ông Lâm hoảng hốt kêu lên:

“Bên , nhanh lên!”

Khi dân làng chạy đến chỗ Triệu Bằng, trời sáng.

Lục Lăng Tiêu là chạy đầu tiên.

Chiếc áo sơ mi của nước trong rừng thấm ướt, dính chặt , hai cánh tay lộ đầy những vết xước do cỏ dại cắt, vết sâu đến mức rớm máu.

Anh chẳng buồn để ý, trong đầu chỉ một ý nghĩ — tìm Lạc Khê.

Ông Lâm theo sát phía , mệt đến mức thở , vẫn ngừng hô hào tiếp tục leo lên núi.

Chẳng bao lâu, trong mảng rừng xanh rậm rạp xuất hiện một bóng .

Ông Lâm hét lên:

“Là Khê Khê!”

Lạc Khê một thất thểu xuống từ sườn núi.

 Tóc cô rối bù, vài lọn tóc ướt dính má, sắc mặt trắng bệch như hồn ma trong sương sớm.

 Một bên tay áo sơ mi xé rách, buông lửng vai, áo dính đầy máu, bết chặt , lộ rõ hình gầy yếu của cô.

Ánh mắt cô đờ đẫn, trống rỗng như mất hồn, từng bước chậm chạp xuống.

Mãi cho đến khi thấy Lục Lăng Tiêu ở phía xa, con ngươi cô mới khẽ run lên một chút.

Lục Lăng Tiêu vội vàng chạy đến, khàn giọng gọi:

 “Khê Khê!”

Nói xong, lập tức ôm chầm lấy cô.

Chỉ khi cảm nhận ấm thật sự trong vòng tay , Lạc Khê mới bật thành tiếng.

Lục Lăng Tiêu ôm cô thật chặt — chặt đến mức như hòa cô trong .

Nhìn thấy Lạc Khê còn sống, ông Lâm cùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 Sau một đêm mất tích trong rừng, cô vẫn còn sống sót — là kỳ tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/215-216.html.]

Thấy tình trạng Lạc Khê tạm , Lục Lăng Tiêu ở bên, ông Lâm chợt nhớ Triệu Bằng.

Ông sang bảo những phía :

“Triệu Bằng chắc vẫn còn ở trong đó, mau theo xem .”

Thân thể Lạc Khê khẽ run lên ngừng.

Vừa đến hai chữ “Triệu Bằng”, cô càng run dữ dội hơn.

Khoảnh khắc đó, trong mắt Lục Lăng Tiêu ánh lên tia g.i.ế.c — Anh thật sự g.i.ế.c .

216

Ông tư Lâm khi phát hiện Triệu Bằng thì thấy gần như đau đến mức ngất .

Cảnh tượng khiến Ông Lâm sợ đến sững một lúc lâu.

Triệu Bằng cởi quần, những chỗ khác thì vẫn tạm , nhưng một bên mắt cắm chéo một cây gậy gỗ to cỡ ngón tay cái, m.á.u vẫn đang ngừng chảy ngoài, cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng. Không cần nghĩ cũng con mắt chắc chắn là thể cứu nữa.

 Ông Lâm đích bước lên, dùng tay đẩy Triệu Bằng một cái, chỉ rên rỉ mấy tiếng vì đau.

nghĩ đến cảnh của Lạc Khê tối hôm qua, chẳng ai trong họ cảm thấy thương hại cả.

 Ông Lâm c.h.ử.i một câu: “Đáng đời mày!”

thì vẫn cứu, ông bảo con trai cùng mấy khác đỡ Triệu Bằng dậy.

 Triệu Bằng mấy dìu kéo, lết từng bước từ núi xuống.

 Khi Lạc Khê thấy , cô nhíu chặt mày, lập tức mặt nơi khác.

 Ông Lâm vất vả lắm mới đưa từ núi xuống, ngờ giây tiếp theo, Lục Lăng Tiêu lao thẳng tới.

 Bốn gần đó cũng kịp ngăn , đá Triệu Bằng ngã lăn xuống đất, nhặt lấy một cây gậy gỗ to cỡ cánh tay ở gần đó, đ.á.n.h tới tấp lên , từng cú gậy gần như đều bật máu.

 Triệu Bằng sức phản kháng, chỉ kêu vài tiếng ngất xỉu.

 Nếu Ông Lâm lao tới ngăn , e rằng mạng của Triệu Bằng hôm nay mất trong tay Lục Lăng Tiêu .

  …

  Lạc Khê đưa về làng, Bà ngoại Lạc thấy bộ dạng của cô thì đến suýt ngất.

  Bà ôm chặt lấy Lạc Khê, lòng đầy hối hận.

  Miệng bà ngừng lẩm bẩm: “Đều là của bà… đều là của bà…”, khiến hàng xóm xung quanh mà cũng rơi nước mắt.

  Kế toán Vương Lạc Khê tìm thấy, trong lòng khỏi mừng rỡ.

  Bà vui mừng vì hai lý do: thứ nhất là Lạc Khê vẫn còn sống, bình an trở về; thứ hai là bà nghĩ rằng, qua cả một đêm như thế, con trai chắc hẳn cũng “thành công”.

  Nghĩ đến việc con dâu mới sắp về nhà, còn là cô Lạc Khê xinh , hiền lành như , chồng như bà vui cho ?

  Kế toán Vương thậm chí còn một bộ quần áo mới, định đầu làng đón.

  Trên đường , bà nghĩ sẵn lời biện minh để vu oan cho Lạc Khê — sẽ rằng Lạc Khê giữ , tự hẹn con trai bà rừng hẹn hò, hai vụng trộm trong rừng suốt cả đêm. 

Mặc dù bà vẫn chê Lạc Khê từng qua một đời chồng, nhưng nếu xảy chuyện như , thì bà đành “miễn cưỡng” chấp nhận cô con dâu.

  Tóm , bà tỏ thật đáng thương, để trong làng đều nghĩ rằng Lạc Khê gả cho con trai bà là phúc phần mà cô tích từ kiếp .

  Thế nhưng, còn kịp tới cổng làng, bà thấy mấy đàn ông trong làng đang khiêng một tới.

  Tim của kế toán Vương lập tức trầm xuống.

  Bà vội vàng chạy tới, khiêng là ai thì liền c.h.ế.t lặng — con trai bà, bê bết máu, đặt lên một tấm ván gỗ mục để khiêng về.

  Thân thể béo mập của Triệu Bằng run rẩy theo từng bước của họ, nhưng còn chút sinh khí nào.

  Kế toán Vương thấy nhào đến, gào t.h.ả.m thiết:

  “Con ơi! Là ai… ai đ.á.n.h con nông nỗi hả con ơi—!”

  Ông Lâm cảnh đó, giận dữ quát: “Tránh ! Cô mà còn gào nữa thì con cô thật sự cứu nổi !”

  Kế toán Vương cố nén bi thương, bò dậy khỏi con trai, theo mấy khiêng về phía phòng khám nhỏ trong làng.

  Tiếng và tiếng bàn tán khiến gần như cả làng đều kéo xem.

   thật đáng tiếc, đến cửa phòng khám, còn kịp bên trong, bác sĩ trong làng xem qua vết thương liền lắc đầu :

  “Bị thương thế xử lý nổi , mau đưa lên bệnh viện thành phố

Mà nếu chậm trễ, e rằng cái mạng cũng giữ nổi nữa.”

 

Loading...