Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 217-218

Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:43:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

217

Kế toán Vương sợ đến mức chân tay mềm nhũn, lời của bác sĩ thôn xong thì cảm thấy trời đất cuồng.

   vẫn gắng gượng tinh thần để lo cho con trai. Bà , nắm chặt cánh tay của ông Lâm, :

  “Anh Lâm Tứ, nhà xe, xin , xin đưa con trai đến bệnh viện . Nếu trễ nữa, nó sẽ cứu mất!”

  Ông Lâm giận dữ đáp:

  “Nếu cô thật sớm hơn, nó cũng chẳng đến nỗi thành thế !”

  Kế toán Vương mới hối hận vô cùng, van xin ông Lâm đưa Triệu Bằng viện, :

 “Là của , là đáng c.h.ế.t, ý nghĩ , xin , cứu con với, nó vẫn còn là một đứa trẻ mà…”

  Một chữ “trẻ con” khiến những dân xung quanh thể nhịn nổi nữa.

  Có ngoài xem náo nhiệt mỉa mai:

“Phải đó, một đứa ‘trẻ con’ hơn ba mươi tuổi, hủy hoại danh dự khác, đúng là cục cưng quý hóa quá nhỉ…”

  Nếu chuyện xảy đây, kế toán Vương chắc chắn sẽ cãi tay đôi với cho bằng .

   bây giờ, mặc cho trong làng châm chọc thế nào, bà cũng còn tâm trí mà để ý nữa.

  Nếu còn chậm trễ, con trai bà thật sự sẽ mất mạng.

  Dù ông Lâm khinh thường hai con vì những gì họ , nhưng cuối cùng vẫn thể khoanh tay .

  Ông bảo con trai lái chiếc xe van của nhà , chở theo kế toán Vương và mấy khác thẳng lên thành phố.

  ……

  Ngày hôm đó trôi qua đặc biệt dài, Lạc Khê vẫn trong cơn sốt cao suốt cả ngày.

  Đêm qua cô dọa sợ đến tột độ, còn dầm mưa suốt một đêm, giờ đây cô nóng rực, bắt đầu mê sảng.

  Thuốc hạ sốt mà bác sĩ thôn kê, bà ngoại Lạc nghiền thành bột, nhưng cũng thể ép cô uống .

  Dù đang sốt đến mức mê man, Lạc Khê vẫn nghiến chặt răng, chịu há miệng để uống thuốc.

  Bà lo đến phát .

Thím Vương thấy cảnh cũng chỉ thở dài thương xót.

  Không còn cách nào khác, thím Vương với bà Lạc

  “Chị đừng cố nữa, để bảo con gái đun ít nước nóng mang qua, lát nữa dùng khăn ấm lau cho con bé, chườm cho nó xem hạ sốt .”

  Bà ngoại Lạc đành gật đầu đồng ý.

  Sau khi chiếc xe cứu của Triệu Bằng xa, sắc mặt Lục Lăng Tiêu vẫn u ám đến đáng sợ.

  Anh ở canh chừng bên Lạc Khê. Nghe nhiệt độ cơ thể cô cuối cùng cũng giảm chút ít, sắc mặt mới dịu .

  Con gái của thím Vương nấu chút đồ ăn mang sang, ở giúp trấn an bà Lạc.

  Đến chập tối, Lạc Khê mới dần tỉnh .

  Thấy cô mở mắt, bà ngoại vội chạy đến, lo lắng hỏi:

“Khê Khê, con chứ? Đừng dọa bà, với bà một câu .”

  Trong cơn mơ màng, Lạc Khê thấy Lục Lăng Tiêu ở phía đám .

  Không , tất cả nỗi đau đớn trong lòng cô dường như tan biến phần nào khi thấy , trong lòng bỗng thấy an lạ thường.

  Rút ánh mắt khỏi gương mặt , Lạc Khê mới bà, mở miệng, giọng khàn đặc:

  Đêm qua cô gào thét đến rách cổ họng, hôm nay sốt cao, đến nuốt nước bọt cũng đau buốt, nhưng vẫn cố thều thào :

“Bà ơi.”

  “Ờ, ờ…”

  “Con .”

  Đáng là chuyện vui, nhưng bà ngoại càng dữ hơn, nước mắt tuôn như suối, còn thương tâm hơn cả cháu .

  ……

  Sau một ngày mệt nhoài, thím Vương và con gái cũng về nhà nghỉ.

  Trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh .

  bà ngoại vẫn bên giường, chịu rời nửa bước.

Món ăn mà con gái thím Vương mang sang từ lâu nguội ngắt, bà cũng chẳng động đũa lấy một miếng.

218

Lạc Khê hạ sốt, cô từ từ dậy giường.

  Lục Lăng Tiêu bước đến mặt cô, đau lòng đưa tay khẽ chạm vết trầy gò má cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/217-218.html.]

  Lúc Lạc Khê mới để ý — cánh tay để lộ cũng chi chít những vết xước lớn nhỏ khác

Thì cũng ở trong núi tìm cô suốt cả đêm.

  Ánh mắt Lạc Khê chan chứa tình cảm. Khoảnh khắc đó, cô còn che giấu lòng nữa — cô thật sự thích , và cảm thấy vô cùng yên tâm khi ở bên.

  Thấy xung quanh còn ai, bà ngoại cuối cùng cũng hỏi câu vẫn đè nặng trong lòng bấy lâu:

  “Khê Khê, ở đây ngoài, con thật cho bà , thằng Triệu Bằng… nó động con ?”

  Bà cố tình hỏi ngay mặt Lục Lăng Tiêu — một phần cũng là để quan sát phản ứng của .

  Nếu Lạc Khê thực sự Triệu Bằng nhục, thì Lục Lăng Tiêu chắc chắn sẽ chán ghét mà rời bỏ cô.

  Hàng mi Lạc Khê khẽ run, cô lắc đầu:

  “Hắn kịp gì… thì cháu đ.â.m mù mắt.”

  Nghe , trái tim bà ngoại mới yên tâm. Bà đầu về phía Lục Lăng Tiêu.

  Thực , dù Lạc Khê , Lục Lăng Tiêu cũng đoán .

Nếu Triệu Bằng thực sự thành công, Lạc Khê chẳng còn cơ hội tay phản kháng.

  Lúc , chỉ thấy thương cô — nghĩ đến cảnh cô đơn độc trong tình huống tuyệt vọng , lòng nhói đau.

  Thấy Lục Lăng Tiêu vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, lộ chút khinh miệt nào, bà ngoại càng thêm hài lòng với đàn ông .

  Một lát , bà ngoại:

“Triệu Bằng con cho nông nỗi , e rằng kế toán Vương sẽ dễ dàng bỏ qua .”

  Lời lo của bà lý.

  Kế toán Vương là cán bộ trong thôn, chức chỉ thấp hơn trưởng thôn — mà trưởng thôn chính là họ hàng bên ngoại của bà .

  Cũng nhờ mối quan hệ đó mà bao năm nay bà mới thể ngang ngược trong làng như thế.

  Lục Lăng Tiêu im lặng khá lâu, cuối cùng mới mở miệng:

“Bà cứ yên tâm, sẽ dám khó hai .”

Bà ngoại chỉ coi đó là lời an ủi. 

thì Lục Lăng Tiêu là thành phố, thể bảo vệ họ một thời, chứ bảo vệ cả đời

Rồi sớm muộn gì cũng nơi của .

   Lạc Khê nghĩ .

Vịt Trắng Lội Cỏ

  Cô tin — nếu Lục Lăng Tiêu thì nhất định sẽ . Anh bao giờ suông, và cô yên tâm về điều đó.

  ……

  Hai ngày , ông Lâm đến thăm Lạc Khê, mang theo tin tức — rằng mắt trái của Triệu Bằng hỏng hẳn, chân cũng què, lẽ chống gậy mà .

  Nghe tin, bà ngoại thấy thật hả , bực tức mắng:

  “Đồ súc sinh! Đáng đời nó!

Nếu con Khê Khê nhà thật sự nhục, nó sớm , cái đồ khốn kiếp!”

  ông Lâm cũng giận dữ kém.

   điều khiến tức hơn là — mấy ngày nay, kế toán Vương vẫn đang chạy khắp nơi trấn để tìm quan hệ, rằng kiện Lạc Khê, bắt nhà họ bồi thường viện phí, còn bồi cả con mắt của con trai bà !

  Nghe , bà ngoại tức giận đến mức phì một tiếng:

“Bồi cái tổ tiên nhà nó! già , xương cốt mục nát hết , cứ mang bán , bao nhiêu đem hết mà bồi cho bà , cái đồ hổ!”

  ông Lâm cũng giận đến nên lời.

  Ngay lúc đó, Lục Lăng Tiêu lấy điện thoại gọi, giọng trầm thấp:

“Bảo Dụ Vân Sâm đến gặp , lát nữa gửi định vị cho … Ừ, càng sớm càng .”

  Nghe , ông Lâm đầu , ngạc nhiên hỏi:

  “Tiểu Lục, ai cơ? Dụ Vân Sâm? Không là vị luật sư nổi tiếng chứ?”

  Lục Lăng Tiêu liếc ông một cái, ngờ ông Lâm cũng , mỉm gật đầu:

  “Ừ, là .”

  ông Lâm sững sờ, khỏi hỏi tiếp:

  “Tiểu Lục , nghề gì ? Luật sư đó ai cũng thuê nổi …”

  Lời còn dứt, điện thoại của Lục Lăng Tiêu reo lên.

  Anh vô tình bấm nhầm loa ngoài.

  Rất nhanh, đầu dây bên vang lên một giọng trầm , rõ ràng:

“Anh Lục, tìm ? là Dụ Vân Sâm…”

 

Loading...